Báo Thù - Chương 11:
Cập nhật lúc: 2024-11-02 20:48:50
Lượt xem: 115
Chương 11:
Công ty niêm yết quả thực có thể mang lại rất nhiều nguồn lực và sự thuận lợi, có thể giúp họ gỡ bỏ những bài báo bất lợi.
Nhưng mặt trái của quyền lực chính là sự ràng buộc.
Đứng càng cao lại càng có nhiều cặp mắt giám sát.
Ngã xuống cũng sẽ càng đau hơn.
…
Sau kỳ thi thử lần thứ ba.
Cần phải bắt đầu điều chỉnh tiết tấu học tập, cân đối giữa ăng thẳng và thư giãn.
Lộc Lộ, lớp trưởng văn nghệ, đi đến bàn tôi, có chút ngượng ngùng mở lời:
“Cuối tuần này là sinh nhật tớ, tớ muốn mời mọi người đến chơi cho thoải mái một chút, Lâm Uyên Uyên, cậu có muốn đến không?”
Tôi hơi bất ngờ.
Kiếp trước, chưa từng có ai mời tôi đi dự tiệc sinh nhật, họ thường mời ——
Tôi vô thức nhìn về phía Bạch Niệm Niệm.
Dạo này cô ta không bắt nạt tôi nữa, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn tôi, nở nụ cười nham hiểm.
Tuy rằng tôi biết điều này có nghĩa là gì, nhưng trong mắt người khác, bọn họ chỉ cảm thấy bầu không khí giữa chúng tôi rất kỳ lạ.
Rõ ràng Lộc Lộ hiểu tôi đang lo lắng điều gì, hạ giọng nói:
“Yên tâm, nếu cậu đồng ý đến, tớ sẽ không mời Bạch Niệm Niệm, thật ra ban đầu tớ cũng không muốn mời cô ta.”
Tôi do dự không trả lời.
Lộc Lộ lại nói: “Cậu đến đi, nếu không Lục Tiện Vũ cũng không chịu đến.”
Tôi kinh ngạc quay sang nhìn Lục Tiện Vũ, quả nhiên, cậu ta đang nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười tinh quái.
“Việc tôi có đi hay không, liên quan gì đến cậu ta?”
Lộc Lộ cười khẩy nói: “Cậu không biết đâu, cậu của cậu ấy là cảnh sát, nghiêm khắc lắm. Cậu ấy nói nhất định phải kéo học sinh giỏi nhất khối đi cùng, nếu không sẽ bị đánh gãy chân.”
Nghe cũng buồn cười thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-thu/chuong-11.html.]
Tôi gật đầu đồng ý.
Rất nhanh Bạch Niệm Niệm đã biết chuyện mình không được mời, nhưng tôi lại được mời đi dự tiệc sinh nhật.
Đối với cô ta, đây quả thực là một sự sỉ nhục to lớn.
Con gái của một tài xế như tôi, sao có thể được mọi người yêu quý hơn cô ta chứ.
“Mày mà cũng đòi đi dự tiệc sinh nhật của người khác? Mặc gì? Đồng phục học sinh? Hay là mấy cái váy cũ mà tao đã vứt cho?
“Mày định tặng quà sinh nhật gì cho người ta? Đừng nói với tao là mày định tặng phiếu giảm giá đi taxi nha, haha.”
Nếu như là tôi ở kiếp trước, lúc này còn tự xưng là có kiêu ngạo của mình, nghe thấy những lời này xong có lẽ tôi sẽ cảm thấy xấu hổ.
Nhưng sau khi trải qua một quãng thời gian dài bị nợ nần và cuộc sống ép đến mức không thở nổi, dù là lời trào phúng khó nghe hơn nữa tôi cũng có thể bỏ ngoài tai.
Nhưng Lục Tiện Vũ thì không.
Cậu ta đi đến bên cạnh tôi, kéo dài khoảng cách giữa tôi với Bạch Niệm Niệm: “Những chuyện này không cần cậu quan tâm. Cậu cũng không được mời, còn lải nhải cái gì?”
Bạch Niệm Niệm thật sự tức muốn nổ tung.
Sinh nhật Lộc Lộ được tổ chức vào buổi tối.
Buổi chiều, Lục Tiện Vũ lấy cớ muốn hỏi bài hẹn tôi ra ngoài, cậu ta đạp xe đạp dẫn tôi đi mua quần áo.
Thật ra chút tâm tư của thiếu niên rất dễ nhìn thấu, khoảnh khắc tôi nhận được tin nhắn của cậu ta thậm chí tôi còn cảm thấy cậu ta thật trẻ con.
Nhưng khi thay hết bộ váy này đến bộ váy khác, bị cậu ta nhìn chằm chằm với đôi mắt sáng lấp lánh, nghe cậu ta vắt óc suy nghĩ ra đủ loại thành ngữ khen ngợi vốn dĩ không thích hợp lắm.
Tôi lại không khống chế được nhịp tim của mình.
Càng vùng vẫy trong bùn lầy bẩn thỉu lại càng dễ cảm động vì sự sạch sẽ thuần khiết.
Cho đến khi thay một chiếc váy trắng, rõ ràng đôi mắt Lục Tiện Vũ mở càng to hơn.
Nhưng ngay sau đó cậu ta lại lắc đầu: “Không được không được.”
“Thật sự không được ư? Mình thấy cái này rất đẹp.”
Trông Lục Tiện Vũ rất buồn bực: “Đẹp mới không được, cậu đã đứng nhất khối, thành tích tốt như vậy, nếu lại bị người ta phát hiện cậu xinh đẹp tới thế, chắc chắn cậu càng không nhìn thấy tớ!”
Tôi giả vờ muốn đánh cậu ta, kéo cổ cậu ta xuống: “Đừng vu oan cho người khác, hai mắt mình 10/10, sao có thể không nhìn thấy cậu?”