Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Báo Thù - Chương 12:

Cập nhật lúc: 2024-11-02 20:48:59
Lượt xem: 114

Chương 12:

 

Mặt Lục Tiện Vũ đỏ đến tận mang tai, yết hầu trượt trượt thật nhanh, lúng túng đi đến quầy lễ tân tính tiền.

 

Để cảm ơn Lục Tiện Vũ, tôi mời cậu ta uống trà sữa, hiệu Tuyết Vương.

 

Là cậu ta yêu cầu, nói nước chanh của Tuyết Vương ngon nhất thế giới, bảo tôi mua cho cậu ta ba ly.

 

Chúng tôi ngồi dưới bóng cây ven đường.

 

“Cậu sợ chú cậu biết cậu đi dự tiệc sinh nhật của Lộc Lộ, là bởi vì chú ấy cũng sẽ đi ư?”

 

“Đúng vậy, 18 tuổi là lễ thành nhân, ông ngoại Lộc Lộ muốn tổ chức lớn, trước khi ông ấy về hưu là người trong hệ thống chính trị pháp luật, chú mình là học trò của ông ấy, nhất định sẽ đi.”

 

“Chú cậu thật sự đáng sợ như vậy sao? Trông dáng vẻ cậu sợ hãi thật buồn cười.”

 

“Đừng nói nữa, chú ấy vốn là một người cổ hủ, cứng nhắc, chỉ biết giữ khư khư những lý lẽ cũ kỹ, nếu không phải mình nói học sinh đứng đầu khối cũng sẽ đi, chắc chắn chú ấy sẽ kêu mẹ mình còng mình ở nhà.”

 

Tôi uống một hớp nước chanh, chua chua chát chát, nhỏ giọng hỏi:

 

“Vậy... Chú cậu có con không?”

 

Lục Tiện Vũ dang rộng hai chân dài, duỗi người một cái: “Có, vợ chú ấy vừa sinh một cậu con trai mập mạp, còn đang nghỉ sinh.”

 

Tôi gật gật đầu, trong lòng đã có tính toán, không nói thêm gì nữa.

 

Ánh nắng buổi chiều rất gay gắt, tôi ngẩng mặt lên, muốn ánh sáng chói chang kia chiếu sâu hơn một chút, xuyên qua tất cả mây mù trong lòng.

 

Trong bữa tiệc sinh nhật, tôi tặng Lộc Lộ một tập tài liệu tổng hợp kiến thức trọng tâm, là do chính tôi tự tay tổng hợp.

 

Cách kỳ thi đại học không còn bao nhiêu ngày, việc luyện đề không có tác dụng lớn, quan trọng hơn là hệ thống hóa kiến thức trọng tâm.

 

Buổi tối hôm ấy Lộc Lộ mở rất nhiều quà, nào là đồ ăn, quần áo, đồ chơi.

 

Tập tài liệu của tôi chỉ được gói qua loa bằng giấy màu, trông rất sơ sài.

 

Nhưng sau khi cậu ấy lật từng trang từng trang xong, cậu ấy đã hét lên kinh ngạc.

 

“Ông ngoại, cháu nghĩ cháu có thể thi đậu top 5 chắc rồi!”

 

Những người khác cũng vây quanh, kéo tôi lại hỏi:

 

“Uyên Uyên, tháng sau là sinh nhật tớ, cậu có thể tặng quà cho tớ trước được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-thu/chuong-12.html.]

 

“Chết rồi, sinh nhật của tớ đã qua rồi, có thể dời sinh nhật năm sau lên năm nay được không?”

 

Phần cuối của buổi tiệc sinh nhật, lại là một đám người vây quanh nhau thảo luận về kiến thức trọng tâm.

 

Người lớn nhìn thấy cũng chỉ biết dở khóc dở cười.

 

Trở về nhà, trời đã hơi muộn.

 

Không ngờ bố đang ngồi ở phòng khách đợi tôi.

 

Vẻ mặt bố có chút nghiêm túc: “Tiểu Uyên, ông chủ Bạch nói từ ngày mai sẽ cho bố nghỉ phép.

 

“Con nói xem, có phải ông ta đã phát hiện ra chuyện gì rồi không?”

 

Vốn dĩ tôi đã uống một chút rượu trái cây, có hơi chếnh choáng.

 

Nhưng câu nói của bố khiến tôi lập tức tỉnh táo lại.

 

Kiếp trước, sau khi tôi thi đại học xong, ông chủ Bạch cũng cho bố nghỉ phép một thời gian, mỹ danh là để ông ấy có nhiều thời gian ở bên cạnh bầu bạn với tôi.

 

Nhưng vào một buổi sáng nọ, ông ta gọi điện cho bố, bảo bố lái xe đến một nơi đón ông ta.

 

Cũng chính là ngày hôm đó.

 

Giấy báo trúng tuyển, tai nạn xe cộ, chi phí phẫu thuật, trao đổi trường học, mọi chuyện cứ thế ập đến, vận mệnh của gia đình chúng tôi cũng thay đổi từ đó.

 

Bây giờ xem ra, kỳ nghỉ đột ngột đó là để bố tránh xa công ty, đồng thời cũng là để ông chủ Bạch dễ bề sắp xếp một vụ tai nạn xe cộ do say rượu lái xe gây ra.

 

Tôi dùng nước lạnh rửa mặt, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.

 

Ngồi đối diện với bố, suy nghĩ về sự khác biệt giữa kiếp này và kiếp trước.

 

“Bố, lúc bố thu thập tài liệu, có khả năng bị phát hiện không?”

 

Bố suy nghĩ: “Chắc là không.

 

“Chúng ta đã nói rất rõ ràng, chỉ cần thu thập chứng cứ khiến cho cơ quan chức năng chú ý là được rồi, nên bố chưa bao giờ động đến những thứ cốt lõi.”

 

Bàn tay đang nắm lại của ông đột nhiên siết chặt: “Chẳng lẽ là... Lão Lưu?”

 

Lão Lưu là đội trưởng đội bảo vệ của Bạch Thị, quen biết bố đã nhiều năm.

 

Loading...