Báo Ứng Của Gã Chồng Bội Bạc - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-03-28 10:42:11
Lượt xem: 5,377
“Cũng trách chúng tôi, lúc ấy cha tôi bị phát tác bệnh nhồi m.á.u não thì chúng tôi đều ở nước ngoài, sau đó tìm một đám bác sĩ từ nước ngoài trở về, phẫu thuật thì rất thành công nhưng sau khi cha tôi tỉnh dậy lại phát hiện bản thân bị một đám……” Cô ấy dừng lại một chút, dường như cảm thấy không tốt lắm nên lược bỏ qua: “Lúc sau thì vô cùng khó chịu với bác sĩ.”
“Bên trong nước cũng không được?”
“Ban đầu thì có thể, cho tới khi người ta lộ ra đã từng ra nước ngoài du học để học hỏi kinh nghiệm thì ông ấy đuổi, cô biết đấy, cha tôi đã dấn thân vào giới kinh doanh đã nhiều năm, có rất ít bác sĩ có thể trải qua ba vòng kiểm tra của ông ấy.”
Tôi im lặng một lát, ông lão này còn chơi công tâm kế với bác sĩ.
“Bên trong nước cũng có rất nhiều bác sĩ ưu tú chưa từng du học, bọn họ thì sao?”
“Sau khi đuổi đi mấy người thì nói thế nào cha tôi cũng không nghe nữa.”
Tôi không nhịn được mà cong cong khóe miệng nói: “Vậy tôi thử xem?”
Người phụ nữ cũng cười cười nói: “Tôi nhìn người rất chuẩn, tôi cảm thấy cô không tồi.”
Chờ đến khi chúng tôi đi ra ngoài, dáng vẻ ủ rũ cụp đuôi của người đàn ông làm sắc mặt Kỷ Vân Yên thay đổi lớn, sau khi Cố Ngôn Lẫm liếc mắt nhìn tôi một cái xác định thì có chút kích động.
Như là nhìn thấy cây rụng tiền.
Hắn bước nhanh đến rồi hỏi: “Cô Đàm, vợ của tôi có thể chữa bệnh cho ông Đàm không?”
Người phụ nữ nhướng mày nhìn tôi: “Vợ của anh?”
“Đúng vậy, Nam Âm là vợ của tôi, chúng tôi là người một nhà.”
Tôi cười nhạo một tiếng nói: “Tôi nhớ rõ tôi đã khởi tố ly hôn, chúng ta không phải người một nhà, anh cùng cô Kỷ mới là người một nhà mà nhỉ?”
Người phụ nữ lập tức hiểu rõ, có chút không vui nói: “Nếu cô Nam là vợ anh thì vì sao anh lại đi theo cô Kỷ đưa vị bác sĩ này đến đây?”
Cố Ngôn Lẫm lập tức không biết nên trả lời như thế nào, anh cũng không thể nói bởi vì tôi cảm thấy vợ của tôi không có chút tài cán gì, hơn nữa tôi là chó theo đuôi của Kỷ Vân Yên, cô ấy nói cái gì thì tôi nghe cái đó.
Thấy người phụ nữ không vui, Cố Ngôn Lẫm lập tức quay sang nói chuyện với tôi: “Nam Âm, anh muốn nói hai câu với em.”
Tôi nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: “Được thôi.”
Trong một góc, Cố Ngôn Lẫm thật sự nóng nảy, còn sót ruột hơn khi biết tôi đóng băng tài sản đã công chứng, hắn đè thấp giọng rồi nói: “Em đừng gây chuyện nữa, anh biết em có thể cứu ông Đàm, chỉ cần em tình nguyện nói chúng ta là người một nhà, khiến người nhà họ Đàm nhớ rõ thì em muốn cái gì cũng đều được.”
Tôi nhướng mày: “Cái gì cũng đều được?”
“Đúng vậy!” Hắn dùng sức gật đầu, dường như chắc chắn tôi rất yêu hắn nên nhất định sẽ mấy lời linh tinh như rời khỏi Kỷ Vân Yên rồi cùng sống thật tốt.
“Tôi muốn anh rời nhà với hai bàn tay trắng, sau đó vĩnh viễn không được xuất hiện ở trước mặt tôi.” Tôi cười cười, nhìn sắc mặt Cố Ngôn Lẫm dần dần trở nên khó coi.
“Em thật sự muốn ly hôn với anh?”
“Đã có bao giờ tôi nói đùa chưa? Còn không phải ly hôn đơn thuần, mà là anh sẽ phải rời nhà với hai bàn tay trắng.”
“Nam Âm, cô đừng quá đáng quá!” Cố Ngôn Lẫm lại bị tôi làm cho tức chết.
Tôi quay đầu muốn rồi đi thì lại bị hắn nắm lấy: “Không được đi, nói chuyện với anh.”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Khi tôi yêu anh thì anh không nói chuyện với tôi, khi tôi cần anh thì anh cũng không nói chuyện với tôi, hiện tại quay đầu thì lại muốn nói chuyện với tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-ung-cua-ga-chong-boi-bac/chuong-15.html.]
Cố Ngôn Lẫm, anh còn không thấy rõ tình hình hiện tại sao? Anh, có, cái, tư cách, gì, mà, nói chuyện, với, tôi?”
Giọng điệu của tôi tăng thêm, chỉ liên tiếp vài câu châm chọc, lúc này Cố Ngôn Lẫm mới tỉnh táo lại, biết tôi không còn là Nam Âm luôn nghe lời hắn của ngày xưa nữa.
Hắn kiềm chế tức giận: “Có phải anh đồng ý rời nhà với hai bàn tay trắng thì em sẽ……”
“Không, anh còn có quyền được chọn sao? Luật sư Cố.”
Tôi nhẹ liếc mắt một cái, có rất nhiều phương pháp nhưng mà đây là nhanh nhất, thật sự không được thì phương pháp chậm hơn thì cũng có thể.
Tôi hất tay hắn ra rồi xoay người rời đi, chưa đi được hai bước thì nghe thấy hắn nói một tiếng đồng ý.
Tôi cũng không dừng lại, mà quay lại mở ra một phần mềm để hắn quét mặt ký tên trên đó, tuy rằng thủ tục ly hôn rất chậm, nhưng mà trình tự xác định rời nhà với hai bàn tay trắng thì lại rất nhanh.
Cố Ngôn Lẫm biết tôi cố tình lên giá nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể ký tên ấn dấu tay.
Tôi nhìn thỏa thuận ở trên phần mềm đã có hiệu lực pháp luật thì vô cùng vui sướng, nhưng tôi biết cái mà tôi muốn không chỉ là những thứ này.
16
Tháng này, tôi là bác sĩ của ông Đàm, bị ông ấy đuổi đi đến ba mươi bảy lần nhưng vẫn giữ dáng vẻ trung thành mà không chịu rời đi. Ông Đàm cũng đã đập hỏng ba chiếc di động của tôi và phải bồi thường cho tôi hai vạn nhân dân tệ.
Tôi nói thẳng: “Nếu tức giận đến nỗi phát tác nhồi m.á.u não thì tôi nhất định vẫn sẽ cứu sống được ông, nhưng mà di chứng không phải là không kiểm soát được tay chân nữa mà chính là liệt nửa người, đến lúc đó đừng nói đến sức lực mắng chửi người mà đến muốn đứng lên thôi cùng đã rất khó khăn rồi.”
Khi tôi còn ở Ngải Bác cũng đã gặp được qua không ít bệnh nhân không nghe lời bác sĩ, đừng nên coi họ là người bệnh mà dỗ dành mới là phương pháp trị liệu tốt nhất.
Lúc trước có lẽ cũng đã có bác sĩ làm như thế này, chỉ là cuối cùng cũng không chịu được.
Lại qua một tháng, ông Đàm thấy tôi biết chơi cờ, nấu cơm cũng rất ngon nên bắt đầu nói mấy câu với tôi.
Tôi chơi cờ được mười lắm trận, tôi thua mười bốn trận thắng một trận. Có một lần duy nhất bởi vì thua mà tôi đã trực tiếp đẩy bàn cờ không chơi.
Ông Đàm rất vui vẻ.
Sau ba tháng, giấy chứng nhận ly hôn cuối cùng cũng tới tay, tôi không nhịn được cho ông Đàm xem, hơn nữa nói cho ông ấy biết đây là nguyên nhân mà tôi đi chữa trị cho ông ấy. Sau đó, ba ngày liên tiếp ông Đàm không chịu ăn đồ tôi nấu, đến ngày thứ tư thì chọn Mãn Hán toàn tịch.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Bởi vì một vài chuyện khác mà Cố Ngôn Lẫm đã bị người ta đập bảng hiệu văn phòng luật sư, Kỷ Vân Yên bị hắn phát hiện ra bộ mặt thật, hiện tại hai người đang ly hôn ầm ỹ.
Động tĩnh còn lớn hơn rất nhiều so với tôi lúc đó.
Còn là chuyện gì, tôi không nói thì mọi người cũng đều hiểu.
Không có nguồn lực của tôi, hắn chỉ là cái rắm.
Người gặp việc vui thì tâm trạng sảng khoái, tôi quyết định trong vòng một năm mà ông Đàm không còn phát tác nữa thì tôi sẽ xuất ngoại đi du lịch. Cuối cùng bị ông Đàm chửi cho một trận nên lại phải đổi thành du lịch vòng quanh đất nước.
Kết thúc:
Đã hơn một năm sau đó lại trở lại thành phố A lần nữa, tôi ngẫu nhiên gặp phải Kỷ Vân Yên. Cô ta bị mài đi nửa cái mạng mới vùng thoát khỏi Cố Ngôn Lẫm. Ở ác thì gặp ác. Lúc trước vì thưa kiện cho cô ta mà Cố Ngôn Lẫm mất tới một nửa gia sản để tặng ra ngoài, bây giờ cô ta như vậy thì cũng coi như là số phận.
Bởi vì một lần lén nhận hối lộ bị phát hiện mà Cố Ngôn Lẫm đã bị huỷ giấy phép luật sư, cả đời không được phép bước vào bên trong toà án. Tuy rằng tôi không nghĩ tới hắn sẽ vì tiền mà làm ra loại chuyện này, nhưng cũng không thấy kinh ngạc.
Rất nhanh lại truyền đến tin tức Cố Ngôn Lẫm bị phán tội xúi giục và phải vào tù ba năm, Kỷ Vân Yên tái giá lần thứ ba lại bị tiểu tam chọc tức đến nỗi sinh non phải cắt bỏ tử cung, cuối cùng cũng không còn khả năng làm mẹ. Tôi lại nhớ về những câu nói kia:
Nếu là báo ứng thì lúc này mới là báo ứng.