Báo Ứng Của Gã Chồng Bội Bạc - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-03-28 10:39:35
Lượt xem: 3,043
15
Ngày hôm qua trời vẫn còn trong xanh, hôm nay thì đã mưa dầm liên miên, tôi cùng Tô Cảnh Bình đi đên biệt thự Bắc Sơn, mí mắt nhảy không ngừng như là đã dự báo chuyện chẳng lành.
Tôi không mê tín nhưng cũng có vài phần lo lắng, ngược lại là Tô Cảnh Bình lại chẳng có nửa phần d.a.o động, thậm chí có thời gian thoải mái tán thường khắp nơi của biệt thự Bắc Sơn được trang hoàng theo phong cách rất cương nghị.
Tôi nhìn anh như vậy, thuận miệng nói: “Cả đời ông Đàm cũng coi như là huyền thoại.”
Anh gật gật đầu, như là nhớ lại cái gì, giọng nói thấp một chút rồi nói: “Đúng thật ông Đàm rất giỏi, nhưng tôi đã thấy người giỏi hơn.”
Tôi không nghe rõ, thấy anh vô tình nói thêm gì nữa cũng không truy hỏi.
Vài phút sau thì cuối cùng cũng đã tới chính sảnh, tôi nhìn xung quanh, mí mắt lập tức lại nhảy lên.
Kỷ Vân Yên đang ở bên cạnh Cố Ngôn Lẫm, bên cạnh hai người còn có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ rất hào hoa phong nhã.
Khi Cố Ngôn Lẫm nhìn thấy tôi thì biểu cảm vẫn còn có thể khống chế được, nhưng vẻ tức giận của Kỷ Vân Yên lại được viết rõ ở trên mặt.
Chờ đến khi nhìn thấy người ở bên cạnh tôi, Cố Ngôn Lẫm không thể nào khống chế được biểu cảm nữa, thiếu chút nữa đã bước nhanh tới chất vấn tôi có ý gì.
Mà Kỷ Vân Yên như là đã hiểu rõ rồi lộ ra vẻ mỉa mai, cho rằng tôi cũng giống như cô ta mà tìm được người làm "bàn đạp" rồi.
“Hai người là bác sĩ sao? Mời đi theo lối này, những người khác thì chờ một chút ở bên ngoài.”
Tôi nhanh chóng bước theo, người đàn ông kia cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
“Hai người đều là người được tiến cử nên chắc cũng có chút hiểu biết về tình trạng của cha tôi, những chuyện phát sinh tiếp theo thì hãy bắt đầu ở chỗ nào thì kết thúc ở chỗ đó, không nên có bất kỳ một thông tin nào bị đưa bên ngoài, đã hiểu rồi chứ?”
Sau khi đi vào thì một người phụ nữ mặc thường phục đang đứng nghiêm trang trực tiếp mở miệng, ánh mắt sắc bén vừa thấy là biết đã gia nhập quân ngũ rất lâu rồi.
Tôi gật đầu nói: “Có tiện cho tôi xem giấy tờ chẩn đoán và điều trị của ông Đàm lúc trước không?”
Thấy tôi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, người phụ nữ lộ ra biểu cảm hơi hài lòng, nghĩ đến những bác sĩ lúc trước hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nói chuyện vài câu trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-ung-cua-ga-chong-boi-bac/chuong-14.html.]
Tôi nhận lấy một xấp giấy thật dày, nghiêm túc lật xem và suy nghĩ, nhưng không chờ tôi nhìn đến phía sau thì đã có chút ngẩn người.
Tình huống của ông Đàm tốt hơn rất nhiều so với suy nghĩ của tôi, bệnh nhồi m.á.u não rất nguy hiểm, cho dù chữa khỏi thì trong vòng một năm cũng sẽ dễ dàng tái phát, nếu không khống chế bệnh tình kịp thời thì có khả năng còn sẽ tái phát ba lần, bốn lần, đến lúc đó cho dù có thần tiên thì cũng đều không thể cứu được nữa.
Nhưng mà đến nay đã trải qua rất nhiều tháng mà vẫn còn chưa tái phát chứng minh ông ấy được điều dưỡng rất tốt, không đến mức nguy hiểm tứ phía giống như Kỷ Vân Yên đã nói?
Tôi gập giấy tờ để chuẩn bị trả lại thì lại bị người đàn ông vươn tay ra cầm lấy, tôi nhìn thoáng qua người phụ nữ thấy cô ấy không ngăn cản nên cũng thuận tay đưa cho.
“Tình huống của ông Đàm tốt hơn nhiều so với suy nghĩ của tôi, chỉ cần tìm được bác sĩ thích hợp thì đảm bảo trong vòng một năm không hề tái phát, mặc dù có chút di chứng nhưng cũng sẽ không xuất hiện vấn đề lớn, tại sao lại phải tìm nhiều bác sĩ như vậy làm gì?” Tôi cũng không che giấu mà trực tiếp hỏi.
Đừng nói đến tôi, phần lớn bác sĩ khoa não đều có thể trị được bệnh này, đã qua thời gian nguy hiểm nhất, không đến mức không tìm được bác sĩ có thể trị bệnh.
Người phụ nữ kia gật đầu, trực tiếp vẫy tay nói: “Cô đi cùng tôi.”
Lại đi vào một phòng bên trong nhà ở, đập vào mặt là mùi nước sát trùng làm tôi có chút quen thuộc.
Vừa mới đi vào đã nghe thấy âm thanh nổi giận truyền đến, nhưng ở gian phòng bên ngoài kia thì lại chẳng nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào, khả năng cách âm cũng thật quá tốt.
“Tự cô nhìn đi.”
Tôi vén rèm cửa lên rồi nhìn lướt qua, một ông lão có đầu tóc hoa râm với ánh mắt mạnh mẽ đang …… nổi giận.
Phải nói là phát giận đi, bởi vì tất cả đồ bên trong có thể đập thì trên cơ bản đều bị đập hỏng thành một trận hỗn độn, nhìn qua càng giống như là bị cướp bóc.
“Tao không bệnh, chúng mày lại tìm cái bác sĩ chó má nào thế, tao nói tao không bệnh, chúng mày lại tìm bác sĩ tới thì đừng trách tao không khách khí với chúng mày! Đều cút cho tao!”
Giọng nói vô cùng mạnh mẽ, nghe ra đúng thật như là không bệnh, nhưng mà nhìn kỹ thì sẽ phát hiện khi ông lão nói chuyện thì tay chân đều sẽ không kiềm chế được mà run rẩy. Sau khi bị nhồi m.á.u não thì kỵ nhất chính là nổi giận, kết quả nghiêm trọng nhất của rối loạn tứ chi chính là liệt nửa người, hiện tại ông Đàm đã mơ hồ có dấu hiệu muốn phát tác.
Lúc trước bác sĩ cũng đều đã nhìn ra, tuy rằng tình huống cũng không nguy hiểm, nhưng nếu cứ mặc kệ thì trong vòng một năm nhất định sẽ tái phát.
Thản nào bọn họ không ngừng tìm bác sĩ, bệnh tình sẽ dễ chữa nhưng bệnh nhân lại khó thu phục.
Tôi dời ánh mắt đi rồi chủ động hỏi: “Vì sao ông cụ lại mâu thuẫn với bác sĩ như vậy?”