Bị Bệnh - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-08-04 17:33:06
Lượt xem: 1,092
33
Yến Từ nằm xuống, đem đầu gối ở trên đùi ta, gảy gảy dây tua rua ta thắt ở cán búa:
"Năm đó, Tĩnh hoàng hậu xếp đặt một buổi trà, mời mẹ con chúng ta cùng hai mẹ con nàng tại Minh Hạc đình gặp nhau, thưởng thức trà ngắm hoa."
"Tĩnh hoàng hậu cho lui cung nhân tự mình châm trà, uống trước một chén, chứng minh rằng nước trà không có gì bất thường."
"Yến Thanh hái hoa tường vi bị gai đ.â.m vào tay, khóc rống không ngừng. Tĩnh hoàng hậu quay người xem xét. Lúc này, một con côn trùng rơi vào trong chén của nàng."
"Mẫu phi có ý tốt vớt côn trùng đi, đổi chén. Thật tình không biết, Tĩnh hoàng hậu lại bôi thuốc độc vào miệng chén."
"Thông minh quá sẽ bị chính sự thông minh đó hại, Tĩnh hoàng hậu c.h.ế.t bởi độc của bà ta hạ. Nhưng Yến Thanh lại không buông tha, ấn định là mẫu phi ta hạ độc hoàng hậu."
"Phụ vương muốn ban thưởng mẫu phi chết, ta dựa vào lí lẽ biện luận, vì bà ấy biện bạch, ngươi đoán, về sau thế nào?"
Ta khoa tay: "Điện hạ là hài tử của nghi phạm, kể cả nói có lý đi chăng nữa, nhưng lại bị tình thân làm vật cản trở. Hoàng Thượng chắc là không tin ngươi, chỉ tin Thái tử đúng không?."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Kỳ thật cũngkhông phải." Yến Từ mỉm cười, "Ta vòng quanh Yến cung dập đầu, chứng thực với phụ vương rằng mình không nói dối."
"Xương đầu gối ta do quỳ nhiều mà tổn thương, không thể đi lại, đành dùng tay chống trên mặt đất mới có thể lê lết được thân thể, ngay cả heo chó cũng không chật vật bằng. Phụ vương rốt cục cũng chịu tin ta, đem mẫu phi thả ra khỏi lãnh cung. Thế mà vào thời điểm quan trọng nhất, mẫu phi lại hướng phụ vương thừa nhận, là mình đã hạ độc."
Tại sao? Tay ta còn phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, tay chỉ lung tung, nhanh chóng khoa tay: "Bởi vì nương nương cảm thấy mắc nợ Thái tử?"
"Phải." Yến từ cười lạnh, "Lần này bà ta đã được như ý, ta lại là tòng phạm nói dối bịa đặt."
"Ngươi nhìn bà ấy, muốn thiện nhưng không thiện, muốn ác không ác, đã muốn lương tâm không thẹn, lại muốn sống chui nhủi ở thế gian, cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn."
"Vì lương tâm, bà ta hi sinh." Yến từ nó, "Đó chính là...... Hi sinh ta......"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bi-benh/chuong-14.html.]
Yến Từ muốn quyền thế, nương nương lại cản tay ở khắp nơi. Vừa lúc lúc này, Yến Thanh thiết lập kế hoạch, phái một thư đồng không có chút năng lực tự vệ nào đến thám thính Yến Từ. Yến Từ đã nhìn ra Yến Thanh có ý dụ mình g.i.ế.c người, nhưng vẫn đem thư đồng kia giết.
Có lẽ vốn định đẩy ta tới chống đỡ tội, nhưng hắn nhìn ta, so với nương nương vẫn còn có giá trị lợi dụng hơn. Thế là hắn kiếm tẩu thiên phong, mới làm ra được vở kịch như thế. Giết mẫu thân vu oan, cắn ngược yết hầu Yến Thanh, Yến Thanh không cách nào biện bạch, khổ không thể tả.
Nước mắt nóng hổi của Yến Từ tích tích rơi vào ta cổ, hắn cúi đầu ngửi mùi hương hoa quế ta bôi trên mái tóc, nhẹ nói: "Đừng dùng nữa."
34
Hai mươi tuổi, Yến Từ muốn đi đến đất phong. Trong lúc lựa chọn nô bộc theo cùng, hắn chọn ta
Biết được ta phải đi, đêm hôm trước, Ngân Đào khóc đến hai mắt sưng như hạch đào.
Ta ngồi ở trong phòng, nhìn nàng bên cạnh lau nước mũi lại rơi lệ, ngón tay tung bay: "Lần sau không thèm gọi ngươi là Ngân Đào nữa, gọi hạch đào ( quả óc chó) đi."
Nàng vẫn không hiểu được ta nói gì, chỉ là huhu khóc: "Ta biết, ta cũng không nỡ bỏ ngươi."
Ta cũng huhu hai tiếng, sau đó ôm chặt lấy nàng. Chúng ta ai cũng không nói lời nào, chỉ cùng nhau ngồi chờ hừng đông.
Về sau ta cảm thấy nhàm chán, thế là đưa tay chỉ chỉ mình: "Muốn đếm lông mi ta không?"
Ngân Đào nín khóc mỉm cười, ngửa mặt lên nằm tại trên giường, lại trở mình một cái đứng lên. Nàng nói: "Được, tới đếm đi."
Đáng tiếc không đếm xong trời đã sáng rồi. Ánh nắng xuyên thấu qua cách cửa sổ, ánh lên sắc tím trên tấm nệm giường.
Ta rời Yến cung, ngồi ở trên xe ngựa, ta vén rèm xe quay đầu nhìn, Yến cung như một con quái vật khổng lồ, đưa mắt nhìn ta rời đi.
Ta hạ màn xe xuống, thầm nghĩ một ngày kia, con quái vật khổng lồ này, sẽ phủ phục dưới chân ta mà thôi.
Ta nhắm mắt dưỡng thần, xe ngựa lung la lung lay, sợi dây đỏ được ta thắt ở cán búa cũng d.a.o động qua lại, thật lâu chưa ngừng.