Bị Bệnh - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-08-04 17:39:52
Lượt xem: 763
77
Hôm sau, Yến Trạm muốn rời đi, bách tính trên trấn mở tiệc tiễn biệt. Ta vén tay áo lên, vì hắn mà làm thịt heo hơi.
Nâng rìu lên, tay ta chạm vào, vai ta dựa vào, chân ta bước tới, đầu gối ta quỳ xuống. Tiếng d.a.o cắt thịt, tiếng d.a.o mài trên đá, không có âm thanh nào không chính xác.
"Tốt!" Yến Trạm vẫn còn là thiếu niên vỗ tay khen hay, đem ta kéo lên lưng ngựa, "Ngươi tên là gì?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta tên là Quan Kỳ. Đây là lần nói dối đầu tiên của ta với Yến Trạm. Sau đó, ta sẽ còn lục tục ngo ngoe, biên ra rất nhiều lời nói láo lừa gạt hắn.
Ta không biết chữ, cũng không hứng thú biết chữ. Trên đời thứ này duy nhất có thể cho ta sinh ra hứng thú, cũng chỉ có mổ heo.
Thế là ta, Xuân Lan cùng Đức Hải đi theo Yến Trạm tiến vào Yến đô, Yến Trạm mua cho chúng ta một toà phủ đệ, nói, đây chính là nhà của các ngươi.
Hắn nguyện ý tiếp tế chúng ta, để báo đáp, ta phải làm tâm phúc của hắn, vì hắn mà vào Yến cung, làm mật thám.
Yến trạm vì ta biên tạo một cuộc đời bi thảm, trong chuyện xưa, Xuân Lan cùng Đức Hải, là cậu mợ mang ta bán vào trong cung.
78
Ta là Quan Kỳ, trời sinh ngu dại, bị người tính toán. Lúc lâm vào đại nạn, ta sẽ chỉ khoái hoạt kêu to: "Thật là ấm áp a!"
Không, tuyệt đối không ấm áp, tuyệt dối không khoái hoạt, ta sợ chết, khi đó ta vô cùng sợ chết.
Ta là thịt cá trên thớt gỗ, ta tiến vào vận mệnh, chờ đợi cất tiếng khóc chào đời, rơi bãi săn đáng sợ của Yến cung.
Ma ma vung rìu lên, dược đồng tay nâng cặp gắp than, thực khách tại sau tấm bình phong, mơ ước não của ta.
Hai ta chân như nhũn ra, ta cơ hồ muốn tùy tiện nhào vào trong nực một người nào đó khóc lớn, ta muốn hô to: "Cứu ta, cứu ta!"
Khi đó ta nhìn thấy hai cây cột trụ , bên trên khắc hình Bồ Tát, Bồ tát đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn ôn nhu mà nhìn ta.
Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách*. Có thể cũng độ con người đáng thương là ta một lần này không?
(Trích Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh . Nghĩa là : Khi tiến sâu vào nguồn mạch của Tuệ giác vô thượng, Người Tỉnh Thức Bình Yên soi sáng như thật rằng tự tịnh của năm hợp thể đều là Không , liền thoát ly mọi khổ ải).
Siêu độ ta, không có người siêu độ ta, siêu độ ta, không có người siêu độ ta, siêu độ ta, có đến siêu độ ta hay không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bi-benh/chuong-31.html.]
Nếu như thần phật không muốn chiếu cố ta, vậy ta tự mình trở thành thần, thành phật. Ta cứu vớt ta, ta phù hộ ta, ta siêu độ ta.
79
Những năm mai danh ẩn tích kia, ta học được cách nói dối mà mặt không đổi sắc. Ta rất am hiểu nói dối.
Ta lừa ma ma, lừa nương nương, lừa quan binh, lừa sơn phỉ, lừa Yến đế, lừa Yến Từ, cũng lừa Yến Trạm.
Xem hai huynh đệ bọn hắn lục đục với nhau, tranh nhau đến đầu rơi m.á.u chảy, hai kẻ đó chính là bàn đạp để ta có thể ngồi lên Ngai vàng.
Quá khứ, ta là nạn dân đi trốn, là thuốc dẫn bị Yến đế vứt bỏ, là cung tỳ nói láo hết lần này đến lần khác, là đồ tể không biết nói.
Hiện tại, ta là ngư ông ngồi đắc lợi, là hoàng tước hèn hạ vô sỉ, là bên thắng cười đến cuối cùng
Ngày mai, ta là chủ nhân của giang sơn này, là quân chủ của Đại Yến!
Yến đế bệnh, Đại Yến cũng bệnh, ta muốn khoét đi khối u mục nát bên trong Đại Yến.
Ta muốn thiên hạ này vẫn còn công đạo, ta muốn sinh linh không còn đồ thán.
Ta muốn người người an cư, người người lạc nghiệp. Ta muốn bò lên quyền thế đỉnh cao, ta muốn tái tạo vinh quang cho Đại yến. Ta muốn, quyền thế.
Đây là đại đạo của ta. Bất luận là ai, đều muốn phải vì đại đạo ấy mà nhừng đường.
Ngay cả Lâm Xuân Lan, hay Hoàng Đức Hải, coi như bọn họ vì bảo vệ ta, đến chết cũng không nói ra tình hình thực tế, bọn họ cũng xem như là phụ mẫu ta, cứu ta, nuôi ta, thương ta, cho ta tính mệnh thứ hai.
Coi như ta đầy ngập bi phẫn, coi như trong lòng ta nhỏ máu, ta cũng phải mặt không đổi sắc vung rìu lên, từng mảnh từng mảnh, tự tay mang bọn họ băm ra thành từng mảnh nhỏ, chỉ có như vậy mới không ai phát hiện Đức Hải là một tên thái giám.
Ta có ta con đường ta muốn đi. Bất luận là ai, cũng phải nhường đường cho ta
Xuân Lan nói: "Điện hạ, đi thôi."
Được, vậy ta liền đi thẳng về phía trước, vĩnh viễn không quay đầu.
Vĩnh viễn không hối hận.