Bị Bệnh - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-08-04 17:40:27
Lượt xem: 464
80
Sau khi múa xong một rìu tiễn Yến Trạm xuống hoàng tuyền, ta không đếm xỉa tới Yến Từ nữa.
Ta ngồi xổm người xuống, bên trên t.h.i t.h.ể không đầu của Yến Trạm tìm được bốn khối binh phù, còn có ngọc tỉ khắc dấu long văn hoà điền của phụ vương .
Cởi xuống dải bông màu đỏ thắt ở cán rìu, thắt ở bên trên răng Ngọc Long được chạm trổ tinh xảo.
Ta cẩn thận từng li từng tí nâng lên cái ngọc tỉ này, nhìn trời chiều chỉ từ sau lưng nó đang cuọn trào, ánh chiều tà le lói, khi ánh chiều tụ lại, toả sáng rực rỡ.
Ánh sáng rực rỡ chầm chậm chảy trên từng chiếc vảy ngọc, chói mắt như thế, mê người như vậy.
Quyền thế, quyền thế. Trên đời này thứ đủ tư cách để được Yến Thiên Thu ta nâng lên trong tay, chỉ có có thể là quyền thế có thể đảo lộn trời đất!
Bước ra khỏi Kim Loan điện, cung nhân cùng bịn sĩ vẫn còn đang bề bộn thu dọn tàn cuộc cũng không chú ý tới ta.
Đem hai ngón tay đặt ở trong miệng, ta thổi một âm thanh bén nhọn như tiếng bồ câu bay, chúng sinh trước điện, lúc này mới ngước đầu nhìn lên ta.
Bọn họ không rõ ràng cho lắm, trên mặt là mỏi mệt cùng mờ mị khi vừa mới trải qua cuộc chiến sinh tử
Ta nhấc lên cái đầu lâu đã bị chặt đứt của Yến Trạm, nắm lấy tóc của hắn làm bút, lấy một nửa cổ đầm đìa m.á.u me của hắn làm mực.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta thuở nhỏ đã tự chép tất cả các bức thư pháp trên thế gian, nét bút như vẽ, mạnh mẽ hữu lực, sắc nét vô cùng.
Đầu người làm bút, thành cung làm giấy, m.á.u tươi làm mực, chấm m.á.u đóng ấn, tà dương chiếu thánh chỉ đẫm m.á.u của ta, chính là thánh chỉ đàu tiên.
【 Trẫm chính là Yến Thiên Thu, đứa trẻ mồ côi của tiên đế, hiện cầm trong tay binh phù, sai khiến tứ quân, quản lý ngọc tỉ, chế ngự bát phương.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bi-benh/chuong-32.html.]
81
Sau khi lên ngôi, ta phản đối phô trương, rộng đường ngôn luận.
Ta muốn khôi phục ý chí của binh sĩ khắp nơi, phát huy đức độ của tiên đế.
Khuyến khích nuôi tằm, giảm nhẹ lao dịch, thu mỏng thuế má, cho dân nghỉ ngơi lấy lại sức.
Trừng phạt tham quan, nịnh quan, trị tiểu nhân, chấn chỉnh lại tập tục của triều đình.
Cho dù cả ngày lẫn đêm vẫn phải cẩn trọng, vẫn có người nói về chuyện cũ ta cướp hoàng vị năm xưa.
Sợ ta tâm ngoan thủ lạt, nói ta mặt người dạ thú.
Triều phục quan văn thêu chim, triều phục quan võ thêu thú. Mà ta ở phía trên văn võ bá quan, cầm thú trong thiên hạ đều phải hướng về ta.
Ta đương nhiên là vua của cầm thú, là đệ nhất cầm thú..
Ta đi thiện phòng gặp Ngân Đào, ta muốn để nàng làm ta nữ quan, muốn tiến lên kéo nàng tay, nàng lại kinh hoảng quỳ xuống.
Nàng nói, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Ta vốn muốn nói, ngươi nói thời gian qua rất khổ, hiện tại ta tới đây, ta cái gì đều có thể cho ngươi, ngươi không cần chịu khổ nữa đâu.
Ta còn muốn hỏi, ngươi còn muốn đếm lông mi của ai không?
Nhưng ta lại không nói thêm gì cả, ta nhìn thấy thấy cái bóng của mình dưới ánh đèn, dài như vậy, cô đơn như vậy, đáng sợ như vậy.
Ta mệt mỏi khoát khoát tay: "Trẫm ân chuẩn ngươi, rời cung trở lại quê hương."