Bình Nữ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-24 03:57:50
Lượt xem: 1,519
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết pha lẫn giọng nam nữ, tôi túm lấy điện thoại vội vàng lùi vào mật thất.
Trong nháy mắt, mật thất đóng lại.
Phong Loan nói:
"Tôi đang ở trong khu nhà cô, vừa phá hủy một trận nhãn, công tắc mật thất đã mất tác dụng, tạm thời anh ta không vào được nhưng cũng không thể cản anh ta được lâu. Cô phải giúp tôi tìm một thứ."
Tôi ngồi trong bóng tối thở hổn hển:
"Tìm gì?"
"Cái bình sau lưng Giang Mãn, đó là một lọ đựng tro cốt."
Nghe vậy, tôi sững sờ tại chỗ.
Da đầu tê dại.
"Trước tiên cô nói cho tôi biết, rốt cuộc cô là ai?"
Đối phương im lặng vài giây rồi nói:
"Tôi là sư muội của Giang Mãn, năm năm trước mối tình đầu của Giang Mãn c.h.ế.t đuối, anh ta phát điên, bắt đầu tìm kiếm đủ loại bí thuật để hồi sinh cô ấy. Phương pháp cướp hồn trùng sinh của Bình Nữ là do tôi từng kể cho anh ta nghe như một câu chuyện, không ngờ anh ta chấp niệm quá sâu, vậy mà lại thật sự làm như vậy.”
"Bây giờ cách duy nhất để cứu cô là tìm thấy lọ đựng tro cốt của mối tình đầu anh ta, phá hủy tro cốt, Bình Nữ mới hoàn toàn biến mất."
Toàn bộ sự việc này giống như một giấc mơ.
Tôi ngồi ngây người tại chỗ, không dám tin.
Cho đến khi tiếng va đập lại vang lên.
Tôi hoàn hồn, vội vàng bật đèn điện thoại dò xét mật thất.
Chỉ thấy nơi này được bài trí giống hệt phòng ngủ, chỉ là không lắp đặt bất kỳ đèn nào.
Bàn trang điểm, tủ quần áo, thậm chí còn có cả đồ ngủ của phụ nữ.
Giang Mãn đây là... Coi nơi này là phòng tân hôn của anh ta và mối tình đầu sao?
Mỗi đêm đợi tôi ngủ say, anh ta còn đến đây ôm ấp cái bình sau lưng.
Nghĩ đến cảnh tượng này, tôi không khỏi rùng mình, nổi hết da gà.
Đầu giường đặt một album ảnh, là ảnh của Giang Mãn và một cô gái khác.
Tôi chỉ nhìn một tấm đã sững sờ.
Tất cả những bức ảnh, Giang Mãn đều chụp với tôi y hệt như vậy.
Cùng một địa điểm, cùng một tư thế, thậm chí là cả góc độ.
Hóa ra ngay từ đầu, Giang Mãn đã coi tôi là vật chứa để hồi sinh mối tình đầu của anh ta.
Nhưng căn phòng này trống trơn.
Tôi tìm khắp tủ quần áo, ngăn kéo đều không thấy lọ đựng tro cốt mà Phong Loan nói.
Đột nhiên, ánh mắt tôi lướt qua giường.
Chỉ thấy trên chăn có đặt một con thú bông, bên kia có một chỗ phồng lên...
Tôi nuốt nước bọt, chậm rãi tiến lại gần, đưa tay vén chăn lên.
Một chiếc bình miệng hẹp, thân bình phủ đầy hoa văn nằm ngay trên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/binh-nu/chuong-7.html.]
Đúng rồi...
Anh ta yêu cô ấy như vậy.
Buổi tối nhất định phải ôm ngủ.
Nghĩ đến việc anh ta ôm lọ đựng tro cốt ngủ xong, buổi sáng lại quay về giường ôm tôi, tôi không khỏi cảm thấy buồn nôn, nổi hết da gà.
Rầm một tiếng!
Tôi nhanh chóng ôm lấy lọ tro cốt lùi về phía cửa sổ.
Giang Mãn mỉm cười bước tới, sau lưng cõng một bộ xương không có thịt.
Nhưng anh ta bước đi hiên ngang, như không hề cảm thấy gì, từng bước tiến về phía tôi.
"Bảo bối, em đang cầm gì vậy? Đưa cho anh."
11
Mặt tôi trắng bệch.
Run rẩy đưa tay mở cửa sổ.
Phong Loan nói không sai, nơi này là điểm kết giới, chỉ có cửa sổ này mới mở được.
Nhưng tôi lại phải đối mặt với một rắc rối lớn.
Nếu bây giờ đập vỡ lọ tro cốt, Bình Nữ tan biến, nếu Giang Mãn sụp đổ tinh thần liều mạng với tôi thì sao?
Nhưng nếu không đập, tôi ôm lọ tro cốt làm sao mà bò ra ngoài?
"Đưa lọ tro cốt cho tôi!"
Phong Loan ở dưới lầu giơ tay về phía tôi.
Tôi không chút do dự, ném lọ tro cốt qua cửa sổ cho cô ấy.
"Không!"
Giang Mãn tức đến nổ mắt.
Anh ta đẩy mạnh tôi ra, đuổi theo lọ tro cốt nhảy xuống, vậy mà lại nhẹ như chim yến, nhảy từ độ cao như vậy xuống mà không hề hấn gì.
Nhìn thấy Phong Loan ôm lọ tro cốt chạy ra ngoài, tôi tiếp tục ở lại trong căn nhà này chẳng khác nào chờ chết.
Tôi trèo ra cửa sổ, nhảy lên bệ tường hẹp bên ngoài, không còn chỗ nào để đặt chân nữa.
Tôi nhìn xuống phía dưới, cắn răng, dứt khoát nhảy xuống.
Khoảnh khắc rơi xuống bãi cỏ, tôi nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc, chân gãy rồi.
Tôi chịu đựng cơn đau dữ dội bò ra ngoài khu nhà.
Vừa bò được một đoạn, tôi thấy Phong Loan bị Giang Mãn dồn vào chân tường.
"Đưa cô ấy cho tôi, đưa cho tôi!"
Phong Loan ôm lọ tro cốt, cau mày:
"Chấp niệm của anh quá sâu rồi."
Giang Mãn như phát điên, nói với Phong Loan:
"Chỉ còn một chút nữa thôi, A Nam sắp sống lại rồi, em có biết 5 năm nay anh sống như thế nào không? Chỉ cần qua đêm nay, cô ấy sẽ trở lại bên anh, chẳng phải em vẫn luôn muốn anh trở lại bình thường sao? Sư muội, giúp anh, sau này anh vẫn là sư huynh tốt của em. Em còn nhớ lúc em mới nhập môn, là anh dẫn em đi chơi đấy..."