Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỐ MẸ TÔI THÍCH SỰ CÔNG BẰNG - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:36:59
Lượt xem: 4,027

13.

 

Khi cậu hai đến, chúng tôi vẫn đang giằng co ở cửa bệnh viện.

 

Những người họ hàng khác đều không đến.

 

Dù sao thì họ cũng biết những chuyện rắc rối xảy ra trong gia đình tôi gần đây.

 

Dù tôi có nói với họ rằng hãy đến bệnh viện để chia tiền, bố mẹ tôi muốn được chia sẻ công bằng với họ, họ cũng không đến tham gia.

 

Nhưng cậu hai thì khác, cậu ấy đang mắc nợ 1 triệu tiền cờ bạc.

 

Vì vậy, cậu hai hớn hở chạy đến, vì tôi đã nói rằng bố mẹ tôi có 1 triệu tiền tiết kiệm.

 

Hơn nữa, họ luôn ca ngợi công bằng, luôn muốn chị em chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau.

 

Tôi có thể giúp đỡ em trai em gái, vậy tại sao bố mẹ tôi không thể giúp đỡ cậu hai?

 

Cậu hai vừa đến đã bán đứng tôi.

“Chị, anh rể.” Cậu hai đỏ mặt vì phấn khích, “Hứa Củ nói hai người có khoảng 1 triệu, có thể giúp em được không?”

 

“Ôi, nghe nói anh chị đang bận tìm kiếm nguồn thận cho Hứa Bình?”

 

“Tìm em này! Em là cậu ruột của Hứa Bình, biết đâu thận của em lại tương thích!”

 

Mẹ tôi tức giận nhìn về phía tôi.

 

“Nhìn tôi làm gì?” Tôi hỏi họ, “Cậu hai tới đây để công bằng còn gì.”

 

“Công bằng phải được làm gương.”

 

“Tôi và em trai em gái là chị em ruột, còn mẹ với cậu hai thì không phải chị em ruột hay sao?”

 

“Giờ thì đòi công bằng với cậu hai đi, cuộc sống của cậu hai khó khăn biết bao!”

 

“Không chỉ có cậu hai.”

 

“Chúng ta, nhân dân cả nước đều là người một nhà.”

 

“Chúng ta cũng phải công bằng với nhân dân cả nước.”

 

“Yên tâm, tôi sẽ lo liệu bệnh tình của Hứa Bình, nhưng ngày mai tôi sẽ lấy hết tiền tiết kiệm của các người đi quyên góp cho khu vực thiên tai.”

 

“Còn các người… các người phụ trách đi tìm những gia đình giàu có trong cả nước, cướp của người giàu chia cho người nghèo.”

 

Bố tôi giận đến nỗi sắp lên cơn đau tim!

 

Ông một tay ôm ngực, một tay chỉ vào tôi:

 

“Con sói mắt trắng này! Lẽ ra khi sinh mày ra, tao phải vứt mày vào bồn cầu cho chec đuối!”

 

Tôi nhìn vẻ mặt nổi giận của bố mà chỉ muốn cười.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bo-me-toi-thich-su-cong-bang/chuong-11.html.]

Tôi không sợ ông tức giận ngã bệnh.

 

Dù sao thì chúng tôi cũng đang ở cửa bệnh viện mà.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ gầm rú.

 

Tôi đẩy vô thức đẩy bố mẹ sang bên cạnh, bản thân cũng tránh sang một bên.

 

“Rầm—”

 

Chiếc xe của tôi đ.â.m thẳng vào bức tường bệnh viện.

 

Tôi chợt nhớ ra.

 

Lúc nãy tôi nhờ Hứa Hành lái xe đến đây.

 

Và bây giờ chìa khóa xe vẫn còn trong tay của nó.

 

14.

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

 

Hứa Hành bị thương ở đầu.

 

Bệnh viện đã tiếp nhận nó và báo cảnh sát.

 

Bố mẹ vây quanh tôi, muốn tôi tìm cách:

 

“Mày phải nói rõ với cảnh sát rằng đây là hiểu lầm! Phải nói cho rõ ràng!”

 

“Không thể.” Tôi ngồi bên giường Hứa Bình, lột cam cho em ấy, “Đã báo cảnh sát rồi, chuyện này không phải là chuyện mà chúng ta có thể kiểm soát được.”

 

Phải nói rằng, Hứa Hành ở trong nhà quá lâu, đầu óc dần đờ đẫn.

 

Vừa ngu vừa ác.

 

Cảnh sát hỏi nó về quá trình phạm tội, nó bị dọa đến mức khai hết:

 

“Chị gái tôi cần xét nghiệm tương thích thận gấp, nhưng chị ấy lại có trái tim sắt đá!”

 

“Tôi không cố ý đâu! Tôi cũng chỉ là muốn cứu người! Tôi nghĩ rằng thận của chị ấy có thể dùng được, bố tôi cũng có thể ký giấy xin lỗi cho tôi.”

 

Nó nói rằng nó nhìn thấy cách này trên mạng.

 

Chắc chắn không chỉ có vậy.

 

Tôi không có chồng, không có người thân khác. Nếu tôi chec đi, tài sản của tôi, ngôi nhà của tôi, không phải đều rơi vào tay nó hết sao?

 

Tôi biết nó ghét tôi, tôi cũng biết tâm lý nó không ổn định, nhưng tôi không biết nó lại phát rồ đến mức vậy.

 

“Sao thằng bé ngốc thế?” Bố tôi rơi nước mắt.

 

Tôi không biết ông đang khóc vì Hứa Hành dám lái xe đ.â.m tôi, hay khóc vì Hứa Hành ngốc nghếch khai hết mọi thứ.

 

“Hứa Hành có tính là….” Mẹ tôi run rẩy hỏi, “Có tính là cố ý giec người không?”

 

Loading...