Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỐ MẸ TÔI THÍCH SỰ CÔNG BẰNG - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:38:13
Lượt xem: 5,964

Tôi không quan tâm đến họ.

 

Bố tôi tiến lên muốn tát tôi:

 

“Đều tại mày gây họa…”

 

“Bố tát tôi đi.” Tôi nói, “Hứa Hành vào tù, cho dù cải tạo xong ra ngoài thì cũng không dễ tìm được việc đâu.”

 

“Bố thử tát một cái, thử xem tôi có bao nhiêu cách để trốn tránh chu cấp tiền bạc khi các người già đi.”

 

Tôi chưa bao giờ ép Hứa Hành làm những việc này.

 

Tại sao khi nó lái xe đ.â.m tôi, tôi không bị nó đ.â.m chec thì là do tôi gây họa?

 

15.

 

Hứa Hành vừa xuất viện đã lập tức bị tống vào trại giam.

 

Bố mẹ tôi bận rộn tìm luật sư cho nó, còn bận chạy chọt nhờ vả các mối quan hệ, chi phí không chỉ dừng lại ở con số 100.000 tệ.

 

Khi Hứa Bình nghe được tin này, em ấy nhắm mắt lại một lúc lâu.

 

“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi em ấy, “Em nghĩ chị quá m.á.u lạnh vô tình sao?”

 

Em ấy khổ sở lắc đầu.

 

Bố mẹ đã hơn một tháng không xuất hiện.

 

“Vậy thì đừng suy nghĩ lung tung.” Tôi nói, “Cậu hai đã chuẩn bị xong, ngày mai có thể phẫu thuật được rồi.”

 

Thận của cậu hai tương thích với cơ thể Hứa Bình.

 

Cậu hai vui mừng tìm bố mẹ tôi, nói rằng mình tự nguyện hiến thận, nhưng hy vọng bố mẹ có thể cho cậu chút tiền dưỡng bệnh và chi phí sinh hoạt sau này.

 

Tôi ép bố mẹ phải đưa ra 600.000 tệ.

 

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

“Nếu các người không đưa thì tôi cũng có cách khác.” Tôi nói, “Tôi sẽ để luật sư kiện Hứa Hành thêm lần nữa, chiếc xe của tôi cũng có giá không hề rẻ, tôi là nạn nhân cũng có quyền khởi kiện.”

 

“Đến lúc đó, Hứa Hành không chỉ bị phán thế này.”

 

Và cái giá để bố mẹ tôi bỏ ra 600.000 tệ là tôi phải ký vào giấy tha thứ.

 

“Chị không lo Hứa Hành sẽ hận chị sao?” Hứa Bình hỏi tôi.

 

“Đối với vụ án này, giấy tha thứ chỉ có giá trị tham khảo. Dù chị có ký cũng sẽ không có không ảnh hưởng gì nhiều.”

 

Nói thật, nó đã vào tù rồi thì có gì khác biệt giữa 3 năm và 5 năm?

 

Hứa Hành luôn cảm thấy không công bằng.

 

Nó nghĩ rằng làm con trai thì không công bằng khi so sánh với chúng tôi, những người con gái; nó nghĩ rằng tôi là chị mà không chăm sóc nó thì thật không công bằng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bo-me-toi-thich-su-cong-bang/chuong-12.html.]

 

Bây giờ Hứa Hành vào tù rồi, trong đấy toàn là đàn ông, còn có nhiều đàn anh chăm sóc.

 

Chắc hẳn nó sẽ hiểu được ý nghĩa của sự công bằng.

 

Còn bố mẹ tôi, sau khi Hứa Hành vào tù thì họ cũng ngừng chạy loạn.

 

Dường như họ đã mất đi ý nghĩa để tích cực sống sót.

 

Họ không còn trì hoãn việc về hưu nữa, cũng không còn tuyên truyền về “giáo dục công bằng” trong nhóm gia đình.

 

Bởi vì, “giáo dục công bằng” của bọn họ đã sinh ra một kẻ tội phạm và một đứa con gái nổi loạn m.á.u lạnh.

 

Sau khi Hứa Bình xuất viện, em ấy cũng dần xa cách bố mẹ tôi.

 

Em ấy tính toán chi phí nằm viện, rồi viết một tờ giấy vay nợ:

 

“Chắc chắn em sẽ trả lại cho chị.”

 

Sau đó, tôi cảm thấy bố mẹ cũng không còn hận tôi nhiều nữa.

 

Không biết có phải do bọn họ dần già đi nên bắt đầu sợ hãi, hay là do cuối cùng bọn họ đã biết hối cải.

 

Tôi đã nhận từng được hai cuộc gọi từ số lạ.

 

Khi bố mẹ tôi mở lời, họ đã thừa nhận sai lầm, còn hỏi tôi, liệu có phải tôi vẫn có chướng ngại tâm lý, cả đời này đều không vượt qua được đúng không?

 

Đúng, tôi cúp máy.

 

Chuyện này, cả đời tôi đều không thể vượt qua.

 

16.

 

Bố mẹ tôi cảm thấy họ rất công bằng, họ “công bằng” với cả ba đứa con, mong muốn có được sự gần gũi của tất cả chúng tôi.

 

Nhưng họ đã quên rằng, cái gọi là công bằng không phải là tuyệt đối.

 

Hơn nữa, công bằng chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài, những gì họ muốn từ đầu đến cuối đều không phải là công bằng.

 

Cuối cùng bố mẹ tôi đã không sống như hình mẫu hạnh phúc mà họ luôn mong muốn.

 

Không có chúng tôi quây quần bên cạnh, hòa thuận ấm áp.

 

Ngược lại, họ đã sống theo cách mà họ muốn chúng tôi sống.

 

Cậu hai quấn lấy họ, không có việc gì làm thì lại đến thăm, ôm eo kêu ca rằng dạo này vô cùng mệt mỏi, muốn họ cho tiền để cậu mua ít thực phẩm bổ dưỡng.

 

Mãi mãi phải trợ cấp cho anh em, không thể có được hạnh phúc.

 

Đây chẳng phải là cách sống mà họ luôn muốn chúng tôi tuân theo hay sao?

 

Loading...