BỐ MẸ TÔI THÍCH SỰ CÔNG BẰNG - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:31:04
Lượt xem: 3,679
Ngày hôm đó, tôi về nhà và hét lên một cách cuồng loạn:
"Công bằng công bằng công bằng! Cái công bằng chó chec gì vậy!"
Tôi xông vào bếp lấy con d.a.o ra:
"Tại sao Hứa Hành lại cao hơn bọn con 20cm? Không công bằng! Bây giờ phải c.h.é.m chân nó đi! Nhất định phải công bằng!"
"Tại sao bà nội lại dạy cho Hứa Hành ngoan ngoãn gọi bọn con là thứ hàng bồi thêm tiền? Bây giờ con phải đi tìm bà nội! Cho dù bị ăn mắng cũng phải để bà gọi bọn con bằng cái tên giống nhau! Đó mới gọi là công bằng!"
"Công bằng là cái gì?"
"Bây giờ các người đi nói về công bằng đi, bố lập tức đi nói chuyện công bằng với bác cả! Hai người không phải là anh em ruột sao? Bố bắt bác ấy đưa tiền cho bố, con muốn thấy các người công bằng!"
Tôi xông vào phòng ngủ của bố, lấy thẻ ngân hàng của ông ra, một tay cầm điện thoại gọi cho chú ba:
"Alô, chú ba, nhà cháu có 400.000 tệ tiền tiết kiệm, cháu nghe nói cậu sống không tốt? Bố cháu nói anh em phải giúp đỡ lẫn nhau..."
"Bốp!"
Bố tôi tát mạnh vào mặt tôi.
Mẹ tôi vội vàng cúp điện thoại:
"Hứa Củ, con dám vì một người đàn ông mà làm loạn cả nhà sao!"
“Sao bố không đánh mấy đứa kia?”
Tôi chỉ tay vào em trai và em gái:
"Thế nào? Giờ không nói công bằng nữa à?"
"Ồ, cũng không đúng, hình phạt tập thể là cả nhà phải cùng chịu. Các người còn phải tự đánh hai cái, như vậy mới gọi là công bằng."
"Tôi vì một người đàn ông mà làm loạn với gia đình sao?"
"Tôi bị cái gọi là công bằng của các người làm cho chướng mắt!"
"Chướng mắt suốt 27 năm trời!"
"Các người tha cho tôi đi được không?"
Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng thêm nữa, nổi điên lên dùng một tay lật bàn.
Cái bàn vuông vức này tượng trưng cho sự công bằng trong gia đình chúng tôi!
Nhưng trong nhà có những năm người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bo-me-toi-thich-su-cong-bang/chuong-4.html.]
Ngay từ đầu tất cả đã được định sẵn, 1 bên hai người, 1 bên ba người.
Nói cách khác, nhà của chúng tôi, chưa bao giờ có cái gọi là công bằng!
4.
Tôi đã không về nhà trong suốt một năm, lúc ăn Tết cũng không về.
Đêm giao thừa, em gái tôi gửi cho tôi một bức ảnh.
Trong bức ảnh, mẹ tôi không ngồi trên sofa xem tivi, cũng không ăn cơm tất niên.
Bà đang ngồi một mình bên cửa sổ ngắm tuyết, trông thật cô đơn.
[Chị ơi, mẹ nói không biết bây giờ chị thế nào, ở bên ngoài một mình không biết có được ăn sủi cảo nóng không.]
[Mẹ nói nếu chị không có sủi cảo để ăn thì mẹ cũng không muốn ăn.]
Thực ra, bố mẹ tôi không phải là loại người xấu xa tàn ác.
Họ chỉ là… quá chú trọng vào sự công bằng mà trở nên hơi khùng.
Tôi từng nghe ông nội nói, hồi nhỏ tôi bị nghi ngờ mắc phải 1 căn bệnh hiếm gặp, bác sĩ còn nói rằng chưa chắc đã chữa được.
Nhưng bố mẹ tôi nói, cho dù phải đập nồi bán sắt thì cũng phải giữ lại mạng sống cho tôi.
Tôi nhớ lại lúc họ hàng bên nhà nội nghe tin tôi và gia đình cãi vã, họ đều gửi tin nhắn khuyên tôi:
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
[Tiểu Củ, bố mẹ con chỉ muốn mỗi đứa đều được sống tốt.]
[Nếu con không đồng ý với quan điểm của họ thì cũng không cần phải cãi nhau đâu. Bố mẹ cũng không đối xử tệ với con đúng không?]
[Bố mẹ con đã nói rồi, đến lúc chia tài sản cũng sẽ chia đều cho ba đứa. Ở quê có nhà nào mà không để lại tài sản cho con trai đâu chứ, làm gì có ai có tư tưởng cởi mở như bố mẹ con?]
[Tiểu Củ, dạo này mẹ con đã sụt mất mười mấy cân rồi, bà ấy cả đời chỉ nghĩ cho con cái, làm sao có thể chịu nổi việc con cái không chịu liên lạc với mình chứ?]
Có lẽ tôi là một người phàm tục.
Cho nên tôi đã mềm lòng.
Dù sao họ cũng là bố mẹ tôi.
Có lẽ, tựa như những gì họ hàng đã nói, bản chất của bố mẹ vẫn là yêu thương chúng tôi, chỉ là cách yêu này hơi cực đoan, tôi cần từ từ giao tiếp với họ.
Vì vậy, sau khi em gái gửi cho tôi một bức ảnh, tôi đã gọi điện cho bố mẹ.