BỐ MẸ TÔI THÍCH SỰ CÔNG BẰNG - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:31:36
Lượt xem: 4,762
Mồng 1 Tết, tôi trở về nhà.
Sau cuộc trò chuyện giữa tôi, em trai và em gái và bố mẹ, cuối cùng họ cũng nhượng bộ, tuyên bố rằng sẽ không còn cằn nhằn chúng tôi nữa, và sẽ không nói lung tung trước mặt bạn trai của chúng tôi, không bắt cả nhà em trai hỗ trợ chị gái và ngược lại.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần bố mẹ tôi nhượng bộ là được.
Chúng tôi đã lớn, mỗi người đều có công việc, sau này sẽ không thường xuyên sống ở nhà, dần dần, họ cũng sẽ quen và hòa nhập với chúng tôi.
Nhưng tôi không ngờ, chưa tới 3 tháng sau đã có chuyện xảy ra.
Tháng 3, công ty chúng tôi đã tuyển dụng một đứa trẻ có họ hàng xa với tôi.
Chỉ vài ngày sau, tất cả họ hàng đều biết, giờ tôi đã là một quản lý cao cấp, thu nhập mỗi tháng lên đến 100.000 tệ.
Tháng 4, em trai tôi dẫn bạn gái đã yêu được 2 năm về ra mắt bố mẹ.
Bạn gái thằng bé nói cô ấy có thai, muốn kết hôn sớm khi thai còn nhỏ.
Nhưng kết hôn thì không thể ở trong nhà cũ, cô ấy cũng không quen ở phòng nhỏ.
Hưa Hành cần có một căn nhà mới, ít nhất phải rộng 120 m2, ba phòng ngủ và một phòng khách.
Nhà cô ấy sẽ cho 1 cái xe, nhưng cũng phải có yêu cầu, nhà mới cần mua đứt 1 lần.
“Nếu trong nhà không có tiền thì chẳng lẽ các chị gái cũng không giúp đỡ một chút nào sao?”
5.
Khi em gái liên lạc với tôi để kể về chuyện này, tôi thực sự có cảm giác "quả nhiên là như vậy".
Thật nực cười.
Trong khoảnh khắc này, tôi mới nhận ra mình đã quá ngốc nghếch khi dễ dàng tin tưởng vào bố mẹ.
Cái gọi là "công bằng" đã ăn sâu vào xương tủy, tôi có lý do gì để tin rằng họ sẽ từ từ thay đổi chứ?
Em gái tôi nói, vì biết tôi khó đối phó, nên mẹ tôi đã lập tức tìm đến em ấy.
[Mẹ đùa à?]
[Em tự nuôi sống chính mình còn khó, lấy đâu ra 200.000 tệ để cho bây giờ?]
Lúc đó, tôi đang thức khuya xem xét kế hoạch của cấp dưới.
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
[Hơn nữa, Hứa Hành chỉ biết ăn chơi mỗi ngày, chẳng phải đáng đời nó không có tiền mua nhà hay sao?]
[Đừng nói đến chuyện em không có tiền, cho dù có thì em cũng không thể chia cho nó được.]
Lúc này, lời nói của bạn cùng phòng chợt vang vọng trong tâm trí tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bo-me-toi-thich-su-cong-bang/chuong-5.html.]
“Người chăm chỉ thì nhận được nhiều, người lười biếng thì nhận được ít, tự mình tận hưởng thành quả lao động của mình, đó mới gọi là công bằng.”
“Hơn nữa, bây giờ cậu trả giá nhiều hơn so với em trai em gái, cậu có thể không để tâm. Nhưng nếu một ngày em trai em gái trả giá nhiều hơn cậu, cậu có thể đảm bảo rằng họ sẽ không so đo không?”
“Tỉnh táo lại đi, quy củ của nhà cậu hoàn toàn bất thường.”
“Càng có vẻ công bằng thì càng bất thường.”
Giờ đây tôi hoàn toàn nhận thức được, bạn cùng phòng có thể thẳng thắn nói với tôi như vậy, thật là đào tim đào phổi muốn tốt cho tôi.
Trên phần mềm trò chuyện, em gái không ngừng nhắn tin, cuối cùng cũng cẩn thận hỏi ý kiến tôi:
[Chị ơi, em nhất định không chịu khuất phục. Chị cho em một câu trả lời chắc chắn, chị có chuẩn bị cho tiền không? Nếu có thì chị định cho nó bao nhiêu?]
Định cho bao nhiêu à?
Dĩ nhiên là không cho một đồng nào cả.
Nhưng ngay sau đó em gái lại gửi thêm tin nhắn:
[Chị chắc chắn không khó khăn như em đâu, họ hàng đều nói chị có thu nhập 100.000 mà.]
[Cho dù chị có cho hay không, số tiền này đối với chị chỉ là chuyện nhỏ thôi còn gì.]
Tôi lặng lẽ xóa mất tin nhắn vừa gõ "không cho một đồng nào".
Đi làm nhiều năm như vậy, không thể nói là hiểu hết lòng người, nhưng tôi cũng cảm thấy mình có chút hiểu biết về bản chất xấu xa của con người.
Nhưng cái gọi là "hiểu biết" đó dường như đã bị rối loạn khi dính líu đến người thân của tôi.
Những tin tức mà em gái gửi khiến tôi nhớ lại cái năm ăn Tết ở dưới quê.
Chiều hôm đó, bố mẹ dẫn ba người chúng tôi về nhà.
Bố mẹ vừa ăn hạt dưa vừa trò chuyện:
[Ông nghĩ thế nào, nhà anh cả giàu có như vậy, sao không giúp đỡ chúng ta chút nào chứ?]
Bố tôi và bác cả là anh em ruột.
Tôi và em gái là chị em ruột.
Giữa chúng tôi có sự khác biệt gì đâu?
Công bằng, chỉ là một lời nói dối để lừa gạt tôi suốt 27 năm.
Lúc hiểu ra điều này, tôi chợt nhận ra, có một số chuyện nên chôn sâu trong đáy lòng, không thể cứ nói ra bên ngoài là được.
[Đợi bố mẹ đến tìm chị rồi hãy nói.]