Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỐ MẸ TÔI THÍCH SỰ CÔNG BẰNG - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:32:11
Lượt xem: 6,130

6.

 

Tôi không phải là người không đồng tình với việc anh chị em nên giúp đỡ lẫn nhau.

 

Khi anh chị em ruột gặp khó khăn về tiền bạc, nếu tôi có khả năng thì cho họ mượn tiền là chuyện hợp lý.

 

Nhưng bố mẹ tôi vừa mở miệng đã bảo tôi phải đưa ra 400.000 tệ.

 

“Không phải là 200.000 sao?” Tôi hỏi ba tôi, “Hứa Bình 200.000, con cũng 200.000.”

 

“Em gái của con vừa mới đi làm, nó lấy đâu ra tiền?”

 

Bố tôi giận dữ:

 

“Lương tháng của con là 100.000, 400.000 chẳng phải chỉ là bốn tháng lương thôi sao?”

 

“Con sống tốt như vậy mà không nói với chúng nó một tiếng. Con nghĩ thử xem em trai, em gái con bây giờ còn đang thuê nhà, em trai cưới vợ cũng không có tiền, con không thấy xấu hổ sao?”

 

Tôi không thấy xấu hổ.

 

Tiền của tôi là do tôi thức khuya dậy sớm học hành chăm chỉ từ thời cấp 3, cuối cùng mới được nhận vào một trường đại học tốt. Là do tôi liều mạng làm việc sau khi tốt nghiệp.

 

Tôi tiêu tiền do chính mình làm ra bằng mồ hôi nước mắt, có gì phải thấy xấu hổ chứ?

 

Nhưng bố tôi lại cho rằng tôi nên thấy xấu hổ.

 

Họ vẫn không thay đổi được.

 

“Từ nhỏ bố đã đối xử công bằng với các con! Chính là để cho các con hình thành tính cách yêu thương lẫn nhau đấy.”

 

Bố tôi thấy tôi cứng đầu, ông tức giận đến ôm ngực:

 

“Bây giờ các con yêu thương nhau như thế này sao?”

 

Yêu thương nhau cái quái gì!

 

Lúc này, Hứa Hành lại dẫn bạn gái về nhà.

 

Thấy không khí giữa chúng tôi có phần kỳ lạ, Trần Kiều vui vẻ nói:

 

“Chị cả về rồi à?”

 

“Về rồi.” Tôi biết chuyện này không thể trách Trần Kiều, nhưng tôi cũng không thể thân thiện nổi với cô ấy. 

 

Tôi lạnh lùng cười một tiếng, trực tiếp hỏi Hứa Hành:

 

“Hứa Hành, để chị bỏ ra 400.000 có phải là ý của em không?”

 

Hứa Hành không nói gì.

 

Ngược lại, Trần Kiều liếc trái liếc phải, vui vẻ nắm tay tôi:

 

“Chị ơi, ban đầu chúng em chỉ muốn nhờ chị giúp đỡ, chị và em gái mỗi người bỏ ra 200.000 tệ là được. Nhưng bố mẹ chị nói, chị kiếm tiền dễ dàng hơn, mỗi tháng có 100.000 tệ, nên không áp lực lắm…”

 

Tôi gần như không nhịn được cười.

 

Nhìn sang bố mẹ tôi.

 

Cái gọi là lập trường “công bằng” mà họ vừa nói ra làm sao có thể đứng vững được?

 

Tôi nhẹ nhàng rút tay khỏi Trần Kiều.

 

Cô ấy đang mang thai, tôi không dám kích động trước mặt cô ấy.

 

Tôi chỉ chăm chú nhìn Hứa Hành, hỏi nó:

 

“Hứa Hành, em nói đi, để chị bỏ tiền cho căn nhà mới của em, là ý của bố mẹ hay là của em?”

 

Thực ra, câu hỏi này vô cùng thừa thãi.

 

Để biết đây là ý tưởng của ai thì chỉ cần nhìn xem ai sẽ là người được lợi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bo-me-toi-thich-su-cong-bang/chuong-6.html.]

Thật buồn cười, lúc trước khi giấu vòng vàng trong ngăn kéo, không đưa tiền học bổng cho bố mẹ, họ cũng như tôi, phản đối cái gọi là “công bằng”.

 

Nhưng bây giờ, khi “công bằng” có lợi cho họ, “công bằng” lại trở thành công cụ để họ tìm kiếm lợi ích.

 

Bố tôi không nhịn được nữa.

 

Từ lúc vừa trở về, tôi đã không vui mừng thuận theo ý ông

 

Bố tôi là người nóng tính, đã sớm không nhịn nổi, giờ nghe thấy giọng điệu chất vấn của tôi thì lại càng tức giận hơn:

 

“Hứa Củ, bố nói cho mày biết! Không ai nợ mày cả! Hồi nhỏ, mày và em trai đã được đối xử như nhau, bây giờ bỏ ra chút tiền thì có gì sai?”

 

“Mày không cần hỏi nó, đó chính là ý của bố!”

 

Hứa Hành không hé răng. Tôi cũng lười để ý đến bố.

 

Lần nào cũng là ông lớn giọng ầm ĩ.

 

Bố tôi đập bàn trừng mắt, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ như 20 năm trước, chỉ cần dựa vào vũ lực là có thể đàn áp tất cả chúng tôi, cứ nghĩ cái “luật liên đới” mà ông làm ra có thể khiến tôi sợ đến phát khóc.

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

 

Hứa Hành vẫn im lặng.

 

Nhưng mẹ tôi lại lên tiếng:

 

“Các con đều là miếng thịt rơi ra từ trên người mẹ. Từ nhỏ bố mẹ đã đối xử công bằng với ba đứa. Nuôi các con lớn như vậy, cả nhà đều rất công bằng.”

 

“Bố mẹ chỉ muốn mỗi đứa đều được sống tốt. Nhưng Hứa Củ, bây giờ con sống tốt, nhưng em trai con không có nhà, con cũng nên giúp đỡ một chút.”

 

Vẫn nói về “công bằng” sao?

 

Tôi mỉm cười.

 

“Được!” Tôi nói, “Nếu đã muốn công bằng thì chúng ta hãy cùng nhau bàn bạc.”

 

“Tổng cộng 1,4 triệu, con đưa 400.000, vậy ai bỏ ra 1 triệu còn lại?”

 

Hứa Hành không có tiền gửi, vậy người phải chi tiền chắc chắn không phải là nó.

 

Còn Trần Kiều, nếu đã yêu cầu một căn nhà phải trả hết, thì số tiền 1 triệu chắc chắn cũng không phải do cô ấy bỏ ra.

 

“Bố, mẹ, vậy 1 triệu còn lại từ đâu ra?” Tôi hỏi họ, “Nếu muốn con bỏ tiền ra, thì hoặc là bây giờ Hứa Hành viết giấy vay tiền, con cho nó 200.000, không hơn không kém.”

 

“Hoặc là ít nhất cũng phải nói rõ nguồn gốc của 1 triệu kia.”

 

Bố tôi lúc này đã ngẩn ra.

 

“Hứa Củ.” Mẹ tôi lại khuyên nhủ, “Kiều Kiều còn đang ở đây mà, sao con lại nói như vậy?”

 

Sao tôi không thể nói vậy?

 

Khi bạn trai cũ của tôi đến nhà, tôi nhớ bố mẹ tôi cũng đâu có kiềm chế.

 

Tôi muốn phản bác mẹ, nhưng Trần Kiều đã mở miệng trước:

 

“Chị ơi!”

 

Nụ cười của cô ấy có vẻ không thân thiện lắm:

 

“Hứa Hành là con trai của chú và cô, vậy 1 triệu kia cô chú không bù vào thì còn ai bỏ tiền ra nữa?”

 

“Bố mẹ cho con trai tiền mua nhà là hợp lý, hợp tình, là chuyện đương nhiên!”

 

Tôi chờ chính là câu này!

 

“Tôi không nói đến chuyện hợp lý hợp tình.” Tôi đáp lại cô ta, “Nhưng chuyện này ít nhất là không phù hợp với quy củ của nhà tôi.”

 

Có lẽ trong mắt họ, một người chị phải bỏ tiền mua nhà của em trai là điều hiển nhiên.

 

Nhưng bố mẹ tôi chưa bao giờ giáo dục như vậy.

 

“Được rồi.” Tôi nói, “Bố, trước tiên bố đưa 1 triệu cho con đi, con cũng muốn mua nhà.”

 

Loading...