Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bởi Vì Tôi Chưa Bao Giờ Thích Anh - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-03-20 19:43:55
Lượt xem: 2,590

19

Khi còn nhỏ, ở nhà tôi thường bị em trai bắt nạt lúc đến nhà họ Bùi lại gặp trúng ả Bùi Niệm.

Đám người lớn trong nhà đều không để ý, thậm chí còn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

Điều đó khiến tôi nghĩ rằng mình sinh ra chỉ để bị bắt nạt.

Cho đến khi Bùi Khâm xuất hiện.

Cha mẹ Bùi đối xử với anh ấy rất bình thường, không mặn mà cũng không nhạt nhẽo nhưng Bùi Khâm lại không hề bận tâm.

Anh ấy là một con phượng hoàng tung hoành trên đồng hoang, không chút kiềm chế.

Bất kể đối mặt với cây cao hay cỏ dại, đều có thể dễ dàng đi qua.

Khi Bùi Niệm chuẩn bị vứt cặp sách của tôi lần thứ hai, Bùi Khâm đã ngăn cô ta lại.

Một tay xách anh ấy xách cặp, tay kia chạm nhẹ vào đầu tôi rồi dẫn tôi đến chỗ Bùi Niệm.

"Xin lỗi."

Bùi Niệm kinh ngạc nhìn tôi, trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng nói: "Anh mang họ Bùi. Anh là anh trai của em! Anh nên giúp em, không phải người ngoài!"

Bùi Khâm cười khẩy: “Mang họ Bùi thì sao?

Vì họ họ Bùi mà em có thể tùy tiện bắt nạt người khác? Mau xin lỗi!"

Bùi Niệm tức giận đến đỏ cả mắt, thấy mình không thể làm gì được, liền bắt đầu khóc.

Bùi Dữ vừa đến, liền đau khổ ôm lấy cô ả.

Hắn là một trong số ít người trong nhà họ Bùi đối xử tốt với Bùi Khâm, thậm chí còn có chút kính trọng với người anh trai đột nhiên xuất hiện này.

Dụ dỗ vài câu, hắn thấp giọng nói: "Anh, thôi bỏ đi. Niệm Niệm chắc cũng không phải cố ý, tính tình em ấy có chút nóng nảy, nhưng bản tính cũng không tệ."

Bùi Khâm cau mày đẩy tôi đến trước mặt Bùi Dữ.

"Nhắc lại những gì em vừa nói với nó."

Bùi Dữ mở miệng, nhận ra mình thiên vị, hắn đỏ mặt, im lặng cúi đầu.

"Được rồi, có nói thêm cũng vô nghĩa. Bùi Niệm chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện thì bắt nạt người khác. Bây giờ em có thể nói nó còn nhỏ tuổi để bào chữa. Nhưng em có bảo vệ nó đến hết cuộc đời không?"

Bùi Khâm vỗ vai Bùi Dữ: "Hãy suy nghĩ cho kỹ nhé."

Sau đó anh ấy lấy cặp sách của tôi và đưa tôi đi.

Khi đó, Bùi Khâm vẫn còn quan tâm đến những đứa em của mình.

Đáng tiếc Bùi Niệm đã không nghĩ như vậy.

20.

Nhờ có Bùi Khâm, tôi dần dần nhận ra rằng nếu bản thân bị bất công thì tôi nên phản kháng.

Vì vậy, khi đối mặt với thói quen gia trưởng của cha mẹ một lần nữa, tôi đã cố gắng đấu tranh để có được cơ hội bình đẳng cho chính mình.

Tất cả những gì tôi nhận được chỉ là một trận đòn từ cha mẹ và sự chế giễu của em trai mình.

"Cái loại vong ơn phụ nghĩa, tao không để mày phải đói khát, thiếu ăn, thiếu mặc. Còn giúp mày cùng Bùi Dữ ở bên nhau, vậy mà mày còn oán trách chúng tao?"

"Dù gì mày cũng phải lấy chồng, có thể gả tới nhà họ Bùi là biết bao may mắn, có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào cậu Bùi Dữ, mày còn không biết điều mà quý trọng cơ hội này?"

"Chị, chỉ cần chị ngoan ngoãn cung phụng Bùi Dữ, chỉ cần giúp hắn vui vẻ, nếu không phải chị sẽ không lấy ai khác thì sau này nhà chúng ta nhất định sẽ được sung sướng theo, khi đó lợi ích của chị nhất định sẽ không ít." 

....

Tôi không thể tin được, tôi loạng choạng bước ra khỏi nhà với đôi mắt ngấn lệ.

Cả đêm nhà họ Hứa cũng không đi tìm tôi.

Chính Bùi Khâm đã tìm thấy tôi cuộn tròn trong nhà bóng ở góc công viên.

Anh ấy cởi áo khoác cho tôi, bất lực thở dài:

"Không phải ai cũng phải dựa vào gia đình, chỉ cần đủ mạnh mẽ, là có thể thoát khỏi những mối quan hệ gia đình rẻ tiền đó."

Đêm đầu Thu mang theo chút se lạnh.

Tôi giữ chặt áo khoác, nhìn đôi mắt sáng ngời của Bùi Khâm dưới ánh trăng, cảm thấy cuộc đời mình chợt bừng lên một tia hi vọng mới.

21.

Có lẽ vì chung số phận mà tôi và Bùi Khâm ngày càng thân thiết, tôi trở thành đứa con gái bất hiếu trong mắt cha mẹ.

Giữa những lời la mắng không ngừng, tôi đã được nhận vào trường trung học tốt nhất, vào trường đại học tốt nhất Trung Quốc, làm các dự án liên cấp, giành được học bổng cao nhất, cũng trở thành học sinh đứng đầu được công nhận của trường.

Ngay cả Bùi Dữ cũng nhìn tôi bằng đôi mắt khác: “Nghênh, em là cô gái mạnh mẽ nhất mà anh từng gặp."

Chàng trai đó nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương không thèm che giấu sự ái mộ.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Nhưng Bùi Niệm, người đứng sau hắn, lại nhìn tôi với sắc mặt đầy ghen ghét.

Tôi gật đầu cảm ơn.

Sau đó, tôi đi du học khắp nơi với học bổng do chính phủ tài trợ và gặp Bùi Khâm trong thư viện.

"Bùi Khâm, em thích anh.

Em... hiện tại đã đủ mạnh mẽ, đã đạt được tư cách du học, từ nay về sau có thể cùng anh du học."

Trong ánh hoàng hôn, Bùi Khâm cúi xuống chạm vào đầu tôi.

"Cuối cùng chúng ta cũng đã thành công."

Đó là ngày đầu tiên tôi ở bên Bùi Khâm.

Đó cũng là ngày duy nhất.

Chúng tôi bị bắt cóc trên đường trở lại trường vào đêm đó.

Tôi và anh ấy bị trói trong một nhà kho bỏ hoang, tất cả đồ dùng điện tử đều bị cướp.

Những kẻ bắt cóc cần đưa tin đến nhà họ Bùi và tôi là người truyền tin.

Nọn chúng giở công phu sư tử ngoạm đòi 80 triệu tiền chuộc. 

Nhà họ Bùi vẫn im lặng.

Sáng sớm hôm sau, bọn bắt cóc không thể chờ đợi được nữa nên đã đá nh chếc Bùi Khâm.

Đó là sau khi bọn chúng nhắn với nhà họ Bùi: “Mười giờ, 80 triệu, trễ mười phút, tao sẽ cắ t một ngón tay của hắn.”

10h01, nhà họ Bùi trả lời tin nhắn: "Không có tiền, muốn giếc tuỳ các người."

Khi kẻ bắt cóc tắt điện thoại, giọng hắn đầy tuyệt vọng:

"Chẳng phải mày là Bùi Khâm sao? Mày là con trai của nhà họ Bùi đúng chứ? Chỉ 80 triệu nhân dân tệ cũng không muốn bỏ ra, đây là muốn mượn tay bọn tao để dọn nhà cho họ Bùi?"

"Anh nói gì?"

Lời còn chưa dứt, bọn bắt cóc đã giơ sunggs lên.

Hai tiếng sunggs gần như đồng thời vang lên.

Máo b.ắ.n tới trước mắt tôi, kế đó Bùi Khâm ngã tôi.

Trên cổ kẻ bắt cóc xuất hiện một cái lỗ màu đỏ, hắn cũng chếc.

Cuộc giải cứu đã trễ mất một giây.

Bùi Khâm chếc trong vụ bắt cóc vì bị gia đình bỏ rơi.

22.

Trong đồn cảnh sát, tôi vẫn túm chặt áo khoác của Bùi Khâm.

Ngay cả cảnh sát lấy lời khai cũng không thể chịu đựng được nữa.

"Cô gái, cô không cần phải như vậy, chàng trai này đã liều mạng của mình để cứu cô. Hãy buông cậu ấy ra đi, đã không sao nữa rồi."

Tôi lắc đầu lia lịa: “Tôi sẽ không.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/boi-vi-toi-chua-bao-gio-thich-anh/chuong-5.html.]

Cảnh sát thở dài, tự nhủ: “Các cô gái ngày nay đều bướng bỉnh.”

Tôi mặt dày giả vờ như không nghe thấy nhưng Bùi Khâm lại đỏ mặt. 

Sau khi rời đi, tôi trực tiếp đưa Bùi Khâm về nhà.

Vừa bước vào cửa, anh ấy đã nóng lòng muốn cởi quần áo ra.

"Anh, đừng..."

Lời còn chưa dứt, tôi đã nhìn thấy một vết sẹo lồi ở trên n.g.ự.c Bùi Khâm. 

"Có đau không?"

Bùi Khâm cười lắc đầu: "Đừng khóc, anh thật sự không thấy đau."

Làm sao có thể không đau.

Suýt nữa Bùi Khâm đã mất mạng vì lần đó. (Edit: à khúc này là trở lại thực tại. Ai dô!)

Cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa và khóc trong vòng tay anh ấy.

Bùi Khâm ôm tôi thật chặt, giọng anh ấy nghẹn ngào.

"Xin lỗi là tại anh tới trễ."

Viên đan chỉ cách tim Bùi Khâm năm milimet.

Nó không lấy đi mạng sống của anh ấy nhưng lại khiến anh ấy trở thành một kẻ sống thực vật.

Một năm trước, Bùi Khâm tỉnh dậy trên một hòn đảo tư nhân.

Các nhân viên y tế đều là người nước ngoài, bề ngoài họ có vẻ thân thiện nhưng thực ra họ theo dõi anh ấy rất chặt chẽ.

Bùi Khâm giả vờ mất trí nhớ rồi âm thầm lên kế hoạch suốt nửa năm.

Anh ấy lặng lẽ rèn luyện phục hồi chức năng ở một nơi mà camera không thể nhìn thấy, rồi nhân cơ hội trốn thoát.

Sau khi đi vòng quanh và trở về đất liền, Bùi Khâm đã liên lạc với một người bạn cùng lớp đang nghiên cứu điều tra tôij phamj.

Sau khi cảnh sát phối hợp điều tra vụ bătt cóc và hòn đảo kia, người ta phát hiện ra kẻ thao túng hậu trường hóa ra là nhà họ Bùi.

23.

Ba năm trước, công việc kinh doanh của nhà họ Bùi đã xảy ra vấn đề, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với sự điêuu tra của canhh sát.

Để trốn tránh trách nhiệm, họ đã từ bỏ tình thăn rồi chọn Bùi Khâm làm vật hiên tế.

Họ dùng những thủ đoạn mờ ám để thay thế Bùi Khâm làm vài tư liệu pháp nhân doanh nghiệp.

Thấy nhà họ Bùi coi trọng Bùi Khâm như thế nên bọn băts cóc nhắm tới anh ấy là chuyện đương nhiên.

Sau đó, nhà họ Bùi cố tình từ chối trả tiền chuộc và lợi dụng bọn BC để giếc chếc Bùi Khâm.

Một khi Bùi Khâm chếc, mọi tội ác của nhà họ Bùi sẽ bị xóa bỏ.

Phần còn lại có thể giải quyết bằng tiênf bạc và các mối quan hệ.

Tuy nhiên, Bùi Khâm lại gặp dữ hoá lành không chếc mà trở thành một người thực vật.

Cuối cùng, tình xót thương máo mủ đã đưa anh ấy lên hòn đảo đó. 

Cha Bùi đã hối lộ bác sĩ và lặng lẽ đưa anh ấy ra nước ngoài.

Chớp mắt đã ba năm.

24. 

Sau khi Bùi Khâm bỏ trốn, nhà họ Bùi đã bí mật tìm kiếm anh ấy.

Cho nên anh ấy đành phải lẩn trốn, chỉ có thể lén lút dõi theo tôi từ một nơi bí mật. 

Anh ấy cũng sợ tôi bị Bùi Dữ lừa nên đã gửi email nặc danh đó.

"Anh... anh lo Bùi Dữ sẽ đối xử tệ với em, Bùi Niệm sẽ bắt nạt em."

Tôi gật đầu: “Anh lo lắng là đúng, một người mắng em, một người đanhh em, em ở cái nhà đó thực sự còn ngột ngạt hơn là ở nhà họ Hứa.”

Bùi Khâm mỉm cười, đưa tay chạm vào tóc tôi như trước, nhưng tôi lại nghiêng đầu tránh ra.

"Nếu họ đối xử tốt với em thì sao? Anh định để mặc em một mình sao?"

Bùi Khâm dừng lại, buồn bã rút tay về:

"Nhà họ Bùi đã để lại tất cả cho Bùi Dữ. Họ sẽ bảo vệ nó, bàn tay nó vẫn rất trong sạch... Nếu nó đối xử tốt với em và em cũng thích nó, anh sẽ không cần lo lắng nữa."

Tôi:"......"

"Tuy nhiên, cho dù tương lai có chuyện gì xảy ra, cũng đừng mạo hiểm mạng sống của mình."

Không nhắc cũng không sao, khi nhắc tới chuyện này tôi lại càng tức giận hơn.

"Em không ép anh, anh có thể đi đi!"

Tôi đã đoán được rằng Bùi Niệm sẽ làm hại mình nên đã bố trí vệ sĩ bảo vệ tôi từ xa rồi.

Tôi chỉ đặc biệt yêu cầu họ không được xuất hiện trừ khi thực sự cần thiết.

Chỉ để đanhs cược.

Cá rằng Bùi Khâm sẽ mềm lòng và không lỡ để tôi như thế.

Rõ ràng là tôi đã thắng cươcj.

25.

Hai tên côn đồ đó trông có vẻ lấc cấc vậy mà lại kín miệng thực sự. 

Tôi chỉ có thể chủ động kích thích Bùi Niệm.

Trước khi ra ngoài, Bùi Khâm có chút bất đắc dĩ nhắc nhở.

"Anh nghĩ em có thể tin tưởng vào canhr sát và không cần phải phạm sai lầm như thế này."

Tôi lắc đầu: “Không sao, chồng cũ của em rất được việc, nhất định hắn sẽ không đến đây tay không.”

Bùi Khâm: "..."

Bắt chước thói quen kia, tôi nhón chân xoa đầu anh ấy.

"Hãy ngoan nhé, em sẽ bắt được kẻ xấu và sẽ quay lại với anh."

Bùi Dữ hẹn tôi gặp nhau ở quán cà phê.

Hắn đã tặng tôi rất nhiều quà.

Điều bắt mắt nhất là chiếc hộp trang sức nhung đỏ, trong đó có một chiếc vòng cổ bằng đá sapphire được một nhà đấu giá ẩn danh ở Hồng Kông bans vào tháng trước.

Tôi từng nhìn thấy chiếc vòng cổ này trên tạp chí và tình cờ nói với hắn rằng tôi thích nó, vậy mà hắn vẫn nhớ.

Chỉ là đã quá muộn rồi.

"Nghênh, em ổn chứ?"

Tôi gật đầu: “Em không thiếu tay chân gì cả, thế là tốt rồi.”

Không có bằng chứng trực tiếp nào cho thấy hai tên côn đồ này là do Bùi Niệm xúi giục, cho dù tôi có nói với hắn thì hắn cũng sẽ không tin.

Bùi Dữ cạn lời, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói:

"Trong thời gian chúng ta xa nhau, anh đã suy nghĩ rất nhiều điều, trước đây anh quá tham lam, không thể giữ em ở bên cạnh anh cảm thấy thực có lỗi.

"Nhưng bây giờ anh rất hối hận, Nghênh, anh thật sự không thể rời xa em, anh nhận ra mình đã yêu em lâu rồi, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu được không?"

Người kiêu ngạo như hắn mà cuối cùng hôm nay cũng cúi đầu cầu xin tình yêu của tôi. 

Trong lòng tôi có chút xúc động nhưng trong phút chốc đã biến mất:

"Bùi Dữ, anh lại nhầm rồi. So với em và Bùi Niệm, anh yêu bản thân mình hơn.

Anh thích sự ỷ lại của Bùi Niệm vào mình, cho nên dù có lỗi với em và cha mẹ, anh cũng phải đáp ứng mọi yêu cầu của Bùi Niệm

Nhưng anh không muốn buông tha em, người mà anh thích từ khi còn nhỏ, cho dù anh biết em sẽ bị Bùi Niệm chọn làm mục tiêu để ức hiếp, anh vẫn muốn giữ em ở bên cạnh.

Em và Bùi Niệm chỉ là cái cớ cho sự yếu đuối của anh. Đây căn bản không phải là tình yêu."

Loading...