Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 199
Cập nhật lúc: 2024-10-21 10:04:28
Lượt xem: 4
Được rồi, chị Anh thì chị Anh, đối với Đại Kiều mà nói gọi cái gì cũng không sao cả.
Nhưng Tiểu Nhất Minh đang nhíu mày một cái, rơi vào trong một cái vấn đề rất nghiêm túc.
Nếu chị Niệm Niệm biến thành bà già đáng yêu, vậy không phải cậu sẽ thành ông già già đáng yêu?
Ông già già đáng yêu?
Nghe…hình như hơi kỳ?
Sau khi hái đầy hai rổ rau dại, mọi người chuẩn bị đi về. Nhưng vào lúc này, đột nhiên Tiểu Nhất Minh bị một con bướm hấp dẫn, chạy đuổi theo con bươm bướm.
"Bươm bướm đừng chạy!" Tiểu Nhất Minh cảm thấy con bướm rất xinh đẹp, cậu muốn bắt lại tặng cho chị Niệm Niệm.
Kiều Đông Hà hoảng sợ, vội vàng hô: "Tiểu Nhất Minh, em đừng đuổi theo, cẩn thận té ngã!"
Mấy người vừa kêu vừa đuổi theo.
Đến lúc các cô thở hổn hển, kêu to đuổi kịp Tiểu Nhất Minh, ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện không quen biết cảnh vật chung quanh.
"Đông Anh, hình như chúng ta lạc đường rồi." Kiều Đông Hà nhíu mày nói.
Kiều Đông Anh nhìn thoáng qua xung quanh nói: "Trước tiên chúng ta đi về một hướng, nếu không đi qua được thì lại trở về đường cũ, đông nam tây bắc chỉ có bốn phương hướng, dù sao vẫn phải có một hướng có thể đưa chúng ta đi ra ngoài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/199.html.]
Vẻ mặt Đại Kiều sùng bái nhìn cô ấy: "Chị Anh, chị giỏi ghê á!"
Tiểu Nhất Minh vỗ cái tay nhỏ: "Chị Anh thật giỏi, chị Anh thật giỏi!"
Kiều Đông Anh nhéo nhéo mặt của cậu, giọng oán hận nói: "Em, cái đuôi nhỏ này, còn không biết xấu hổ mà cười? Nếu không phải tại em, sao mọi người sẽ lạc đường?"
Tiểu Nhất Minh bị nhéo cũng không tức giận, mà đưa con bướm bắt được đến trước mặt chị Niệm Niệm của cậu, bập bẹ nói: "Chị Niệm Niệm, Tiểu Nhất Minh tặng cái này cho chị."
Con bướm có cánh bướm màu xanh rực rỡ, đúng là rất xinh đẹp, chỉ tiếc bị Tiểu Nhất Minh bóp chết.
Kiều Đông Anh hơi ghen tỵ nói: "Thật là vật nhỏ không có lương tâm, trong mắt chỉ có chị Niệm Niệm của em!"
Ai ngờ Tiểu Nhất Minh nghe thấy lời nói của cô ấy, nghĩ một chút lại gật mạnh cái đầu nhỏ nói: "Vâng, trong mắt Tiểu Nhất Minh chỉ có chị Niệm Niệm chứ không có lương tâm."
"Ha ha."
Lần này, ngay cả Kiều Đông Anh cũng không nhịn được mà bật cười.
Đột nhiên Đại Kiều chỉ vào bên tay phải kêu lên: "Chị họ, các chị xem, bông hoa kia mọc kì ghê, giống như mặt của một cây quạt?"
Kiều Đông Hà và Kiều Đông Anh nhìn qua, lúc này mới phát hiện giữa hai cục đá có một cái cây màu nâu mọc lên.
Cái cây kia cao cỡ nửa Đại Kiều, phía trên trải ra, giống một cây quạt mở ra, trên bề mặt hiện lên hình đám mây, nhìn qua rất mới lạ.