Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 277
Cập nhật lúc: 2024-10-23 14:53:19
Lượt xem: 3
Bà nhớ tới Đại Kiều nói từng mơ thấy một giấc mộng, trong lòng có dự cảm không tốt.
Kiều Chấn Dân nhịn một tháng, nhịn một đường, rốt cục ở thời điểm nhìn thấy mẹ mình, cũng không nhịn được nữa: "Mẹ, Tiểu Uyển Nhi. . . nó bị lạc mất rồi."
Đại Kiều đi theo phía sau bà nội, vừa vặn nghe nói như thế, nghĩ đến giấc mộng kia, nước mắt liền rơi xuống.
Tuy rằng em gái Tiểu Uyển Nhi không để ý tới người khác, xưa nay không cùng mọi người chơi đùa nói chuyện, nhưng cô bé rất hiểu chuyện, rất ít khóc nháo, nhưng bây giờ lại bị người xấu bắt đi.
Tiểu Oản Nhi khẳng định rất sợ sệt, rất nhớ cha mẹ, cô bé còn nhỏ như vậy, sau này nếu không tìm được thì phải làm sao đây?
Đại Kiều càng nghĩ càng khổ sở, nhỏ giọng gào khóc lên.
Âm thanh này khiến Kiều Chấn Dân chú ý.
Đang trên đường trở về, ông ta vẫn đang nghĩ, tại sao ngày đó Đại Kiều lại nói ông ta đừng đi, tại sao mẹ lại nói ông ta đổi ngày, hai người có phải là biết được chuyện gì hay không?
Ông ta đột nhiên vồ tới, nắm lấy hai cánh tay Đại Kiều nói: "Đại Kiều, con nói cho chú năm, ngày đó tại sao lại nói chú năm đừng đi? Có phải là con biết được chuyện gì hay không?"
Đại Kiều bị giật mình, khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch: "Chú năm, con không biết, con chỉ là không muốn mọi người đi. . ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/277.html.]
Ngày đó người một nhà chú năm muốn rời khỏi, trong lòng cô đột nhiên rất không thoải mái, theo bản năng liền không muốn bọn họ đi.
Nhưng cụ thể thế nào thì cô cũng không nói ra được.
"Không, con suy nghĩ thêm, con nhất định biết đến, bằng không làm sao lại vô duyên vô cớ nói loại. . ." Lời nói kia.
Hai chữ "lời nói" vẫn không còn chưa mở miệng, ông ta liền bị từ phía sau lưng nhấc lên.
Kiều Chấn Dân: ". . ."
Kiều Tú Chi xách con trai lên như xách một con gà vậy, xách tới nơi cách Đại Kiều 1 mét: "Thằng năm, con đây là đang làm gì?"
"Mẹ, ngày đó mẹ cũng thấy, lúc con ra ngoài, Đại Kiều đột nhiên nói chúng ta đừng đi, sau đó mẹ cũng kêu con đổi ngày, đều do con, nếu như lúc trước nghe hai người thì tốt rồi."
Kiều Chấn Dân nói, lại "Đùng đùng" giơ lòng bàn tay đến, nhìn ra Đại Kiều ở một bên vừa kinh vừa sợ.
Kiều Tú Chi sợ doạ đến Đại Kiều, gọi Kiều Đông Hà lại đây đưa cô đi.
Ai biết đi được một nửa, Đại Kiều lại "bạch bạch bạch" chạy trở về, tay nhỏ vỗ vỗ bả vai chú năm nói: "Chú năm, đừng khổ sở, sẽ tốt lên."