Bướm Dệt Mộng - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-09-16 11:21:01
Lượt xem: 29
Trước lúc ra đi Hạ Dao Dao đã lưu lại cho ta một chữ “Phương”, hẳn là người đứng sau bướm dệt mộng.
Không biết có phải phụ thân tin rằng chuyện của Hạ Dao Dao đã được xử lý sạch sẽ.
Người ở biệt viện này không được chuyển đi.
Một tay Đại Giang bắt lấy người vừa từ trong đi ra, một thanh đao kề lên cái cổ yếu ớt của hắn.
Người này giật mình, từ trong mộng tỉnh lại, không ngừng cầu xin tha thứ.
“Đại nhân tha mạng, ta có bạc, các ngươi cầm đi, đừng gi.ết ta…”
Tiểu Giang lấy ra cây châm lửa, thắp sáng căn phòng.
Lúc này ta mới nhìn rõ bố trí trong phòng, tuy nói căn phòng không lớn, nhưng lại vô cùng xa hoa.
Người này tuổi tác lớn hơn phụ thân, trên người lại mặc áo đen thêu tơ vàng.
Nhìn thấy ta, râu mép hắn cũng run rẩy mấy lần, bộ dạng mười phần hoảng sợ.
“Cô nương, cô nương đến đây cần làm chuyện gì?”
“Tiên sinh xưng hô như thế nào?”
Hắn run sợ trong lòng nói ra tên của mình, thì ra hắn gọi là Phương Minh.
Đại Giang vì cái ch.ết của Hạ Dao Dao, nhìn Phương Minh do dự, tay cầm đao lại hướng về phía trước mấy phần, một dòng huyết dịch từ cổ hắn chảy xuống.
“Mau nói!”
Phương Minh bị doạ đến toàn thân run rẩy.
“Nói một chút…ta nói.”
“Bướm dệt mộng này dù có lợi hại như thế nào chẳng qua cũng chỉ là súc sinh, chỉ cần ch.ết, mọi chuyện đều sẽ chấm dứt.”
Biết được thứ mình muốn, Đại Giang liền một kiếm gi.ết ch.ết Phương Minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/buom-det-mong/chuong-9.html.]
Nhìn vẻ mặt tràn đầy bi thương của Đại Giang và Tiểu Giang, ta cam đoan với bọn họ, nhất định sẽ báo thù cho Hạ Dao Dao.
Sau khi hồi phủ, Đại Giang liền nghe theo lệnh ta, bí mật tiến vào phòng đặt bướm dệt mộng, bóp ch.ết nó.
Đại Giang trở về báo cáo với ta, trên ngón tay còn vương lại chút màu trắng yếu ớt.
Bướm dệt mộng ch.ết, phụ thân giận dữ.
Sáng sớm đã xông vào khuê phòng ta, bóp cổ ta, hét lên.
“Có phải là ngươi hay không, tiện nhân này, cũng dám lén gi.ết bướm dệt mộng của ta!”
“Ta muốn gi.ết ngươi!”
Ta bị siết đến không thở được, Đại Giang và Tiểu Giang trên xà nhà nhịn không được mà muốn lao xuống cứu ta, nhưng bị ta ngăn lại.
“Không… không phải ta…”
Hô hấp càng ngày càng khó khăn, ta chỉ cảm thấy trong chớp mắt thôi tim muốn nhảy ra ngoài.
Đúng lúc này mẫu thân vội vã chạy đến.
Một giây trước khi hôn mê ta đã nghe được tiếng mẫu thân vui vẻ nói to.
“Phu quân, thái tử điện hạ đến!”
Phụ thân lúc này cũng không nhìn đến ta nữa, nhanh chóng rút tay, chán ghét nhìn ta một chút.
“Tiện nhân! Chờ ta trở lại thu thập ngươi!”
Ta ôm lấy cổ mình há miệng thở từng ngụm lớn.
Biết mình đã bảo vệ được tính mạng.
Phụ thân vừa đi, đã có gia đinh bao vây khuê phòng của ta, đem ta giam lỏng bên trong.
Nghĩ đến bóng lưng phụ thân vô cùng cao hứng vừa rời đi, trong lòng ta là một trận vui vẻ.
Trở lại sao? A, vậy để xem, ngươi còn có thể trở lại hay không!?