Cá Cược - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-10-04 16:34:11
Lượt xem: 5,967
Một ngày nọ, khi tôi đến lớp của Úc Thanh Vũ để tìm cậu ấy, tôi tình cờ gặp lại cậu bạn nam từng an ủi Lý Hân Duyệt. Cậu ta trông có vẻ bực bội, nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm. Nhưng cậu ta chẳng nói gì, chỉ lầm bầm bước qua: "Đã không chơi nổi thì đừng chơi, làm cái gì vậy chứ."
Khi tôi bước vào lớp, không khí xung quanh Úc Thanh Vũ cũng rất căng thẳng, cả lớp nói chuyện nhỏ hơn hẳn bình thường.
Tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn giả vờ không biết gì, cẩn thận bước đến trước mặt Úc Thanh Vũ.
Tôi nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt đầy lo lắng: "Sao thế? Trông cậu có vẻ không vui."
Thấy tôi, Úc Thanh Vũ vội đứng dậy, có chút hoảng hốt hỏi: "Tiểu Tiểu, cậu biết chuyện gì rồi đúng không?"
"Biết chuyện gì cơ?" Tôi nhìn cậu ấy, vẻ mặt ngơ ngác.
Cậu ta thở phào, nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi ra khỏi lớp.
Ngoài hành lang, trước khung cửa sổ, cậu ấy nắm chặt cả hai cổ tay tôi, nghiêm túc nói: "Tiểu Tiểu, bất kể sau này người ta nói gì, cậu cũng đừng tin. Cậu hãy tin tớ, đừng tin người khác."
Tôi ngây ngô gật đầu, nhẹ nhàng đáp: "Tớ biết rồi, Úc Thanh Vũ, tớ sẽ không tin lời của ai khác."
Nhưng Úc Thanh Vũ à, tớ cũng chẳng tin cậu đâu.
Đến ngày hẹn, Yến Nguyệt Kỳ đã gửi cho tôi chiếc chìa khóa của căn nhà.
Món đồ cổ mà cậu ấy đã hứa cũng được gửi đến nhà của bà tôi. Khi nhìn thấy món đồ quý giá đó, bà nhanh chóng nhận ra giá trị của nó. Bà cầm cổ vật lên, hỏi tôi: "Tiểu Tiểu, con lấy thứ này từ đâu vậy?"
"Đây là phần thưởng từ trò chơi đấy bà ạ." Tôi quay quay chiếc chìa khóa trong tay, mỉm cười rạng rỡ.
"Phần thưởng này quý giá quá rồi." Bà rất tinh tường, chỉ cần liếc mắt đã biết đó là món cổ vật hàng triệu tệ từ một phiên đấu giá.
"Cũng tàm tạm thôi ạ."
Nghe tôi nói vậy, bà không hỏi thêm về nguồn gốc của nó, thay vào đó chuyển sang chủ đề khác: "Tiểu Tiểu, con định bao lâu nữa sẽ về nhà?"
"Chắc tuần sau thôi, phải chuẩn bị cho việc đi du học nữa." Tôi bước lại gần bà, nắm lấy đôi bàn tay đã hằn rõ dấu vết thời gian của bà, nói nhẹ nhàng: "Bà ơi, dù con có đi du học, con vẫn sẽ thường xuyên về thăm bà."
Bà nắm chặt lấy tay tôi, mỉm cười: "Được, bà sẽ luôn nhớ con."
"Nhớ con thì gọi điện nhé, có thời gian con sẽ bắt máy ngay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-cuoc/chuong-18.html.]
Khi đang thu dọn hành lý, điện thoại của tôi hiện lên tin nhắn từ Úc Thanh Vũ: 【Tiểu Tiểu, tuần sau câu lạc bộ có giải đấu cầu lông, cậu có muốn tham gia không?】
Tôi nhìn qua rồi nhắn lại một câu: 【Không cần đâu.】
【Vậy chúng ta đi thư viện vào tuần tới nhé?】
Tôi nhìn vào tin nhắn của cậu ta, nhưng trong lòng không có chút d.a.o động nào, chỉ đơn giản trả lời: 【Tạm biệt Úc Thanh Vũ, trò chơi kết thúc rồi.】
【Trò chơi gì cơ?】
【Trò chơi theo đuổi đã kết thúc rồi, đừng làm phiền tớ nữa. Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.】
【Có phải ai đã nói gì với cậu không?】
Nhìn tin nhắn của cậu ta, tôi không trả lời nữa, chỉ nhẹ nhàng chặn và xóa số. Như lần trước, nhưng lần này, tôi đã chặn thêm một người nữa—Lý Hân Duyệt.
Trò chơi kết thúc, và cả tình bạn giả tạo cũng nên kết thúc thôi.
Trong khoảng thời gian tôi trở về Kinh Đô và chuẩn bị du học, tôi nhận được tin nhắn từ Trừng Nguyệt nói rằng, thỉnh thoảng, Úc Thanh Vũ vẫn đi tìm tôi, thậm chí còn hỏi han cô ấy về hành tung của tôi. Tôi nhắn lại cho cô ấy:
【Cứ kể hết về chuyện lần trước chúng ta đi du lịch cho cậu ta biết luôn. Nhân tiện nói rằng tớ đã chán ngấy trò chơi này rồi.】
Vài ngày sau, một cuộc gọi từ số lạ hiện lên trên điện thoại tôi, là số từ Yên Thành. Tôi bắt máy và chờ đợi đầu dây bên kia nói trước.
Quả nhiên, giọng nói của Úc Thanh Vũ vang lên: "Tiểu Tiểu, tớ không chơi nữa, sau này sẽ không bao giờ chơi nữa. Hãy tha thứ cho tớ."
Tôi mỉm cười trả lời: "Ồ, chẳng phải là Úc thiếu gia sao? Sao đây, muốn gia hạn cá cược nữa à?"
"Tiểu Tiểu… cược là lỗi của t, nhưng tớ đã không còn liên hệ với họ nữa. Chúng ta có thể bắt đầu lại được không, Tiểu Tiểu?"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi nhìn số điện thoại lạ này, trong lòng có chút không hiểu. Tại sao cậu ta lại nhập vai đến thế?
Tôi đặt lại điện thoại bên tai, trả lời: "Úc thiếu gia, không cần đâu, cứ sống tốt cuộc đời của cậu thôi."
"Tớ sẽ không bỏ cuộc đâu, Trình Tiểu Tiểu. Tớ biết cậu cũng đang lừa dối tớ, sao chúng ta không làm hòa đi?"
"Không đâu," tôi cười nhạt, "Tớ đã nói rồi, tớ chán rồi."
Ngay sau đó, tôi dứt khoát tắt máy và kéo số cậu ta vào danh sách đen. Kể từ đó, dù có bao nhiêu số lạ từ Yên Thành gọi đến, tôi cũng không bao giờ bắt máy nữa.