Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 39
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:49:21
Lượt xem: 152
Đây là đang làm khó tôi hả? Tôi chỉ khen có một câu mà anh còn muốn tôi viết một bài văn nịnh bợ dài năm trăm chữ cho anh à?
Úc Tưởng nói với hệ thống: Không hổ là phe phản diện, cũng biến thái thật đấy.
Hệ thống: […]
Nó không muốn nói chuyện với kẻ rõ ràng chỉ là nhân vật tốt thí nhưng lại sắp lấy được khoản tiền một trăm triệu này.
Cô nào có xứng với một kẻ phản diện chứ.
Tôi thấy nên thả cô vào thế giới bị vây quanh bởi bảy tám kẻ biến thái thì đúng hơn.
Sau một vài giây im lặng ngắn ngủi.
Úc Tưởng cất tiếng: "Vẻ ngoài, khí chất của anh xuất sắc, khối tài sản kếch xù trong tay anh cực kỳ xuất sắc. Với cả trên giường…"
Hệ thống: !
Vệ sĩ: !
Đây là điều mà chúng tôi có thể nghe được hả? Vệ sĩ thầm nghĩ trong lòng.
Mí mắt Trữ Lễ Hàn giật giật, anh giơ tay bịt miệng Úc Tưởng lại rồi đưa cô đi ra ngoài.
Úc Tưởng: "Ưm ưm ưm…"
Miệng cô bị bịt lại.
Nhưng trong lòng vô cùng thoải mái, thậm chí còn nói với hệ thống: Cậu xem đi, tôi đảm bảo sau này anh ta sẽ không dám hỏi tôi xuất sắc chỗ nào nữa đâu.
Hệ thống: […]
Trữ Lễ Hàn đưa Úc Tưởng quay lại xe.
Lúc này Úc Tưởng mới có thể đẩy tay anh ra, nói: "May là anh không nhét cái tay bị thương vào miệng tôi…"
Trữ Lễ Hàn hé mắt: "Nếu không tôi để cô l.i.ế.m một cái thì còn phải đi tiêm vắc xin phòng dại à?"
Úc Tưởng: "…"
Úc Tưởng: Anh ta mỉa mai tôi.
Trong lòng hệ thống thầm nghĩ mỉa hay lắm! Mỉa hay lắm!
Sau đó giây tiếp theo nó nghe thấy Úc Tưởng nói: "Nếu như anh muốn tiêm thì cũng muộn. Tôi đã cào anh từ tám trăm năm trước rồi…"
Thư ký Vương đột nhiên nhớ tới vết móng tay mà mình nhìn thấy trên cổ Trữ Lễ Hàn trong khách sạn vào sáng hôm đó.
Mặt thư ký Vương ngay lập tức đỏ lựng lên.
Hệ thống: […]
Là nó thua rồi.
Tài xế đỏ mặt, run giọng hỏi: "Cậu cả, bây giờ chúng ta đến chỗ họp sao ạ?"
Trữ Lễ Hàn rút một tờ giấy ướt ra nhàn nhã lau tay: "Đến cục dân chính."
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: Anh ta lại bị tôi kích thích rồi à? Anh ta điên rồi hả?
Hệ thống không trả lời.
Chắc là tự kỷ rồi.
Úc Tưởng l.i.ế.m môi, nói: "Anh đây là đang giày vò tôi hay giày vò chính mình thế?"
Trữ Lễ Hàn không nói gì.
Tài xế lái xe đến cục dân chính.
Chiếc xe dừng ở cửa cục dân chính nửa tiếng, giữa đường tài xế còn xuống xe một lần, không biết là đi làm gì.
Úc Tưởng chán phát c.h.ế.t rồi.
Còn Trữ Lễ Hàn ngồi trong xe, dùng bàn tay không bị thương xử lý giấy tờ.
Úc Tưởng nghĩ một hồi lâu rồi quyết định chơi game… Cô chơi đến khi mạng sống của nhân vật đã cạn kiệt thì quay đầu hỏi vệ sĩ: "Điện thoại anh có trò này không? Hay là anh tải đi, chúng ta kết bạn với nhau, xong là mỗi ngày anh có thể tặng mạng cho tôi!"
Trữ Lễ Hàn: "…"
Có lẽ cho dù đến lúc sắp c.h.ế.t cô cũng vẫn có thể bình thản rút điện thoại ra chơi thêm một ván.
Với vệ sĩ, tải một trò chơi trên điện thoại không có gì là phiền phức cả.
Nhưng vệ sĩ nhìn sắc mặt của Trữ Lễ Hàn.
"Cậu cả…" Vệ sĩ nhỏ giọng nói.
Úc Tưởng chỉ đành quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn.
Cô nói đầy đáng thương: "Cậu cả à…"
Ánh sáng nơi đáy mắt Trữ Lễ Hàn sáng lên, anh tưởng là cô sẽ cầu xin anh để vệ sĩ nghe theo lời cô.
Nhưng Úc Tưởng lại nói: "Hay là anh cũng tải cùng đi?"
Trữ Lễ Hàn: "…"
Úc Tưởng: "Bộ nhớ trong của máy anh là bao nhiêu?"
Trữ Lễ Hàn: "512GB."
Úc Tưởng: "Đúng là một chiếc điện thoại thích hợp để tải game."
Vệ sĩ ngồi bên cạnh không nhịn được nghĩ thầm đây chẳng phải là vì chúng tôi không đáp ứng được yêu cầu của cô Úc nên cô mới đi giày vò cậu cả… Hay sao?
Lúc này cuối cũng Trữ Lễ Hàn mới chịu mở miệng.
Anh nói: "Anh chơi cùng cô ấy đi."
Thế là đợi đến khi tài xế quay về khởi động lại xe, ngoài điện thoại của Trữ Lễ Hàn và tài xế thì vệ sĩ, thư ký Vương chẳng ai thoát nổi. Điện thoại của họ đã tải xong ứng dụng game, phụ trách tặng mạng sống cho Úc Tưởng.
Cuộc sống này đúng thật là rất vi diệu.
Úc Tưởng thầm nghĩ.
Cô lười đi duy trì mối quan hệ xã hội của mình, cũng lười đi kết bạn mới. Bạn thân công cụ trong trò chơi này tốt biết mấy!
Úc Tưởng chơi được một lúc thì ngẩng đầu lên hỏi: "Chúng ta cứ thế mà đi hả?"
Trữ Lễ Hàn chẳng buồn ngẩng đầu: "Chứ không thì sao nữa?"
Úc Tưởng: "Tôi còn tưởng ảnh định nhận giấy chứng nhận kết hôn cùng tôi thật đấy."
Trữ Lễ Hàn: "Sau đó chia khối di sản kếch xù cho cô à? E là ngày đó cô khó đợi được lắm cô Úc ạ."
Úc Tưởng thầm nghĩ khó đợi được thì tốt rồi.
Tai họa kéo dài hàng nghìn năm.
Anh cứ sống dài vào.
Thấy xe lại rẽ vào một hướng khác, Úc Tưởng không chịu được lại nói: "Anh xem hay là tìm một chỗ nào đó cho tôi xuống? Hoặc là đưa tôi về thẳng Khải Tinh cũng được?"
Thư ký Vương đại khái cũng đoán được ý của Trữ Lễ Hàn, thì thầm nói: "Cô Úc, đợi đến trước khi cô bàn giao xong với bên chủ tịch Trữ thì cô đi theo chúng tôi sẽ an toàn hơn."
Úc Tưởng hiểu rồi.
Đây là sợ Trữ Sơn bị ép đến đường cùng, ngộ nhỡ nghĩ quẩn rồi g.i.ế.c cô thì làm thế nào?
Thế thì cái mạng nhỏ của tôi vẫn quan trọng đấy.
Úc Tưởng thắt dây an toàn chặt hơn rồi ra dấu "OK": "Bắt đầu từ ngày hôm nay tôi là đồ trang sức của cậu cả Trữ."
Thư ký Vương không nhịn được mà bật cười.
Vốn dĩ đã bị chủ tịch Trữ chú ý đến chuyện này, đổi lại là người bình thường thì chắc chắn sẽ ấm ức đến chết. Nhưng khi vào tay cô Úc thì bây giờ dường như giống một vở kịch hài hơn.
Ở cùng cô anh ấy thấy khá vui vẻ.
Chiều nay Trữ Lễ Hàn không phải họp nhưng phải ra nước ngoài một chuyến.
Đợi đến khi Úc Tưởng ngủ được một giấc trên xe, lúc tỉnh lại đã thấy mình đang ở sân bay rồi.
Trữ Lễ Hàn đưa cô lên máy bay tư nhân luôn.
Úc Tưởng: Ôi, đúng là người có tiền độc ác.
Liêu Giai Phỉ bên công ty văn hóa Khải Tinh ngẩng đầu nói: "Úc Tưởng trả lời tin nhắn tôi rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-39.html.]
"Vậy hả? Thế nào rồi? Cô ấy đang ở đâu thế?"
"Đang ở trên máy bay tư nhân, sắp ra nước ngoài."
"? Cậu cả Trữ không phải là bị thương thôi à?"
"Đúng thế, xử lý ở bệnh viện xong, cậu cả Trữ hình như phải ra nước ngoài xử lý chuyện gì đó nên đưa Úc Tưởng theo luôn."
"Đậu má!"
"Thế nên cậu cả Trữ không những không tức giận mà còn đưa Úc Tưởng đi cùng…" Mọi người chép miệng, than thở đầy hâm mộ.
"Đúng là người có tiền độc ác!"
Ninh Ninh đi ngang qua cũng ngây người ra.
Anh cả của anh Lăng tốt tính như thế hả?
Trước khi máy bay cất cánh, Úc Tưởng đầu bên này gọi cho bác cả nhà họ Úc một cuộc điện thoại.
Lúc này hệ thống mới lên tiếng: [Tôi tưởng cô ghê gớm lắm, sắp vả mặt cả nhà họ Úc để bỏ rơi họ, một mình đi lên đỉnh cao cuộc đời rồi chứ.]
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: Cái mà cậu nói là kịch bản nữ chính nhưng tôi có phải đâu.
Hệ thống: [Ha ha, hóa ra cô còn nhớ kịch bản của mình là kịch bản nhân vật tốt thí à?]
Úc Tưởng không trả lời lại.
Cô đã nói chuyện Trữ Sơn định đối phó cô với bác cả nhà họ Úc, còn bảo bác cả tìm một luật sư.
Bác cả sợ mất hồn mất vía nên nhanh chóng xì một khoản tiền lớn ra để đi tìm luật sư.
Úc Tưởng biết rõ bác cả nhà họ Úc chắc chắn sẽ bỏ một khoản tiền lớn ra mời luật sư để tự bảo vệ mình.
Ừm, ngày mai người đó sẽ tới xem hợp đồng.
Lại tiết kiệm cho mình được một khoản, tốt thật đó.
Hệ thống lúc này mới phản hồi lại.
Hệ thống: [Cô coi họ là công cụ để dùng đấy à?]
Úc Tưởng hùng hồn nói: Đúng thế, những chuyện có thể tiết kiệm công sức của mình thì tất nhiên là giao cho người khác làm!
Giống với việc cô biết rõ tổng giám đốc Thẩm coi trọng lợi ích và giá trị trên người cô.
Cô cần tổng giám đốc Thẩm cho mình sự thuận tiện thì cô mới không cần tát c.h.ế.t anh ấy.
Tìm thêm người làm hộ mình thì mới có thể nhàn nhã làm một con cá muối.
Nếu không, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác túm cổ.
Úc Tưởng gọi điện thoại xong thì lại lôi máy chơi game ra.
Nào là dò mìn, nào là Game Happy Elements.
Tiếp viên chưa gặp cô bao giờ nhưng nhìn thấy Trữ Lễ Hàn dẫn theo một cô gái có địa vị và thân phận đặc biệt lên thì đi tới cung kính hỏi: "Xin hỏi cô cần gì ạ?"
Úc Tưởng nghĩ ngợi, hỏi: "Có màn hình lớn không?"
Tiếp viên: "Dạ có ạ."
Úc Tưởng nói: "Càng to càng tốt."
Tiếp viên do dự: "Vâng, vâng."
Nửa tiếng sau.
Máy bay cất cánh.
Trong máy bay tư nhân, màn hình to nhất đó có thể chiếu phim nhưng 99% thời gian là dùng để chiếu video hội nghị, còn bây giờ lại đang chiếu Game Happy Elements.
Trữ Lễ Hàn chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ thấy mấy viên đá quý màu xanh hoặc đỏ trong trò chơi va vào nhau, phát ra những tiếng "loảng xoảng".
Trữ Lễ Hàn: "…"
Thư ký Vương lau mồ hôi, cười nói: "Ha, ha, nhạc nền đặc sắc quá."
Khi máy bay hạ cánh đã là sáu rưỡi tối.
Úc Tưởng đi theo được ăn chực một bữa tối Michelin ba sao nhưng cô thấy không ngon lắm. Khi đang lười nhác tựa trên ghế sofa thì cô nhận được điện thoại của bác cả.
"Bây giờ cháu đang ở đâu thế?"
"Washington."
"… ? Cháu bỏ chạy rồi á?" Bác cả nhà họ Úc tức nổ đom đóm mắt. Chọc giận Trữ Sơn xong thì con bé này lại bỏ chạy?
Úc Tưởng chậm rãi nói: "Đâu có, tôi đang ngồi trên sofa, cậu cả Trữ còn đang ở đối diện đây."
Bác cảngây ra, tâm trạng như ngồi tàu lượn siêu tốc, giọng nói cũng lên lên xuống xuống: "Cậu cả Trữ cũng ở đó hả?"
Úc Tưởng: "Vâng."
"Được rồi, bác biết rồi." Bác cả Úc không nói thêm gì, ông ta cúp máy, đồng thời càng chắc chắn hơn về ý định phải mời một luật sư tốt cho Úc Tưởng.
Úc Tưởng cũng không gọi lại.
Cô đã đạt được mục đích của mình rồi.
Chỉ cần nhắc đến Trữ Lễ Hàn… Đảm bảo người nhà họ Úc sẽ không quỳ xuống trước mặt Trữ Sơn mà chỉ càng đồng tâm dốc sức nghĩ mưu bày kế cho cô, sợ cô xảy ra chuyện.
"Cô Úc, tôi đưa cô lên tầng nhé?" Thư ký Vương đi đến trước mặt Úc Tưởng.
"Cậu cả Trữ đâu rồi?" Úc Tưởng nghiêng đầu hỏi.
"Tối nay cậu cả có chút chuyện, tôi đưa cô về phòng nghỉ ngơi trước." Thư ký Vương nói.
Úc Tưởng gật đầu rồi đi vào thang máy với thư ký Vương.
Phòng khách sạn của họ ở tầng mười ba, đặt cả một dãy phòng.
Úc Tưởng vừa ra khỏi khách sạn thì đã nhìn thấy vệ sĩ nước ngoài ôm s.ú.n.g đứng ở cửa.
Tuyệt vời, không hổ là đất nước tự do!
Thư ký Vương chắc là sợ Úc Tưởng lo lắng nên vội vàng nói: "Cô yên tâm, khách sạn bên này là đối tác làm ăn của cậu cả. Để bảo vệ an toàn cho cậu cả nên họ mới sắp xếp thêm vệ sĩ."
Úc Tưởng thầm nghĩ trông hơi đáng sợ, giống như là có thể đưa vào kênh truyền hình chiến tranh s.ú.n.g đạn bất cứ lúc nào.
Cô giương ngón tay lên chỉ chỉ.
Thư ký Vương hỏi: "Cô đang làm gì thế?"
Úc Tưởng: "Đếm người." "Được rồi, đếm xong rồi, bên này có mười hai vệ sĩ, bên kia có tám. Tôi đi bên này. Bên này an toàn hơn!"
Thư ký Vương ấp úng: "Bên này là phòng của cậu cả."
Úc Tưởng: "Tôi biết chứ, dù sao thì cũng đâu phải chưa từng ngủ chung phòng."
Thư ký Vương nghẹn lời.
Cũng, cũng đúng.
Nhưng vệ sĩ nước ngoài đứng ở cửa không nhận ra gương mặt lạ lẫm của Úc Tưởng.
Mấy tay nước ngoài tóc vàng mắt xanh ngoại trừ Trữ Lễ Hàn cùng với thư ký, vệ sĩ của anh ra thì không cho ai vào cả.
"Cô đợi chút, hay là để tôi gọi cho cậu cả một cuộc điện thoại?" Thư ký Vương đưa tay ra sờ điện thoại.
Úc Tưởng: "Sao phải phiền phức thế?"
Cô ưỡn mông, vỗ vỗ bờ m.ô.n.g đang hếch lên nói: "Tôi là cô người yêu nhỏ nóng bỏng của anh ấy có biết không? Bây giờ tôi phải vào nhà tắm xả nước nóng. Tốt nhất là gọi thêm hai vệ sĩ cường tráng nữa để giúp tôi."
Phòng rộng quá, cô chưa ở bao giờ, cô sợ lắm.
Trữ Lễ Hàn vừa ra khỏi thang máy: "… ?"
Anh nhướn mày: "Cô người yêu nhỏ nóng bỏng?"
Hệ thống nghe đến đây cũng cảm thấy nhàm chán đến nỗi muốn c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Nhưng đợi đến khi Trữ Lễ Hàn từ từ đi đến bên cạnh Úc Tưởng.
Úc Tưởng vẫn còn rất…
Cô cảm thấy có lẽ khi đọc tiểu thuyết gốc của thế giới này thì đã chán chường hết cả cái cuộc đời này rồi.
Thế nên cô quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Nếu không thì cục cưng bốc lửa cũng được chứ nhỉ?"