Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:49:23
Lượt xem: 161
Vốn dĩ nước ngoài đã nhiệt tình phóng khoáng, những vệ sĩ tóc vàng mắt xanh đó không kinh sợ khi thấy chuyện kỳ lạ, thậm chí sau khi biết được “thân phận đặc biệt” của Úc Tưởng họ cũng không dám nhìn cô một cái, chỉ sợ sẽ chọc giận Trữ Lễ Hàn.
Bây giờ các vệ sĩ nước ngoài không bối rối, Úc Tưởng không bối rối, ngay cả Trữ Lễ Hàn trên khuôn mặt cũng chẳng có biểu cảm gì.
Ngược lại thư ký Vương lắp bắp nói: "Cậu, cậu cả, sao anh lại lên đây?"
“Sự việc có thay đổi.” Trữ Lễ Hàn nói ngắn gọn.
Thư ký Vương vội vàng gật đầu.
Trữ Lễ Hàn hơi hếch cằm với người vệ sĩ nước ngoài đang ở ngoài cửa, đối phương nhanh chóng quay người mở cửa cho anh.
“Vào đi.” Trữ Lễ Hàn nói với Úc Tưởng.
Úc Tưởng cũng không khách khí với anh, đi vào trong trước.
Vệ sĩ thấy vậy, trong lòng thầm nhủ quả nhiên là cô tình nhân nhỏ được yêu chiều, lập tức xem trọng Úc Tưởng hơn.
Trữ Lễ Hàn theo ngay phía sau cũng bước vào.
Thư ký Vương theo thói quen đi theo vào nhưng sau đó cửa đóng lại ngay trước mặt anh ấy.
Thư ký Vương sửng sốt một chút, Úc Tưởng bên trong cũng sửng sốt.
“Anh ấy không vào sao?” Úc Tưởng khẽ hỏi.
“Cô nói xem?” Trữ Lễ Hàn giơ tay cầm lấy nơ trên cổ áo: “Không phải là muốn bật nước vào bồn tắm sao?”
Úc Tưởng dưới ánh mắt của anh lùi lại mấy bước, sau đó đặt m.ô.n.g lên sô pha, thuận thế ngã xuống.
“Ôi chao, yếu ớt quá, không nhúc nhích được.” Úc Tưởng nói.
Trữ Lễ Hàn buồn cười nhìn cô nhưng trên mặt anh không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Anh nhàn nhạt nói: "Sao, hóa ra cô người yêu nóng bỏng còn muốn tôi bật nước?"
"Lẽ nào cậu cả Trữ chưa học qua đạo lý không nhờ người khác, tự lực cánh sinh sao? Đây là tinh thần tự mình cố gắng kiên trì bất di bất dịch của dân tộc Trung Hoa từ xưa đến nay đấy." Úc Tưởng hùng hồn nói.
Trữ Lễ Hàn: "..."
Hệ thống: [...]
Trong cơn gió hỗn loạn, trong phút chốc nó thật sự có chút hoài nghi, đây thật sự là đang ở trong một cuốn tiểu thuyết ngược về tổng tài bá đạo xưa sao? Cô không ngừng nói với tổng giám đốc bá đạo về tự lực cánh sinh, tự mình cố gắng?
Trữ Lễ Hàn không tức giận.
Anh nói: "Học triết học Mác khá đấy nhỉ?"
“Cảm ơn lời khen của anh.” Úc Tưởng dừng một chút, vô cùng nhiệt tình đưa ra chủ kiến cho anh: “Hay là bây giờ anh gọi một người phục vụ phòng đến bật nước nóng cho anh?”
Trữ Lễ Hàn: "Không cần." Lúc này anh mới mở cửa: "Thư ký Vương."
Thư ký Vương cuối cùng cũng vào trong được.
Nửa tiếng sau, thư ký Vương đứng trước bồn tắm lớn đến mức có thể chứa đến bốn năm người, nghiêm túc trông coi nước xả.
Anh ấy nhăn mặt nghĩ thầm.
Cục cưng bốc lửa thế mà lại là anh ấy!
Nhưng nghĩ đến tiền lương và tiền thưởng hàng năm hậu hĩnh vượt xa trợ lý tổng giám đốc ở công ty khác, thư ký Vương cảm thấy thực ra muốn anh ấy trở thành cục cưng bốc lửa cũng không phải không được.
Trong phòng của Trữ Lễ Hàn đã chuẩn bị trái cây và đồ ăn nhẹ phong phú để chào đón họ.
Úc Tưởng trượt từ trên sô pha xuống thảm, khoanh chân ngồi dậy, một tay cầm nĩa, vừa nhìn màn hình chiếu cực lớn trước mặt, vừa nghe tiếng nước chảy.
Cô cảm thấy rằng cô có thể ở đây ăn rất lâu.
Trữ Lễ Hàn treo áo khoác lên, liếc Úc Tưởng với đôi mắt u ám.
Úc Tưởng thực sự ung dung quá rồi…
Đôi mắt anh khẽ chuyển động, gọi một cuộc điện thoại.
Một lúc sau, một vệ sĩ cường tráng như tháp sắt đến gõ cửa, sau đó đặt một thứ trước mặt Úc Tưởng.
Úc Tưởng theo bản năng cầm lên xem.
… Váy hai dây ngắn da báo?
"Cô Úc không phải muốn bốc lửa sao? Tôi giúp cô Úc." Trữ Lễ Hàn nói một cách lịch sự.
Úc Tưởng cầm cái mác bên cạnh váy lên, nhìn một cái.
Hay thật, nghĩ không thông cái gì mà khiến anh bỏ ra 999 đô để mua một chiếc váy như thế này? Tôi có phẩm hạnh gì đâu?
Cô cắn miếng dứa, nuốt nước trước, sau đó cầm lấy váy, lắc lắc ngón tay nói: "Gu của cậu cả Trữ không ổn lắm, như thế này… Không được."
Thư ký Vương bên trong không nghe thấy bọn họ nói cái gì, chỉ thấy Úc Tưởng cầm mảnh vải mỏng trong tay lắc lắc.
Mí mắt anh ấy giật giật, nghĩ thầm anh ấy có nên ở lại đây nữa không? Hay là đi trước xem như tôn trọng họ?
“Ý của cô Úc là muốn tự mình chọn à?” Trữ Lễ Hàn hỏi.
Úc Tưởng ở đầu bên kia nhìn vào tay Trữ Lễ Hàn đã bấm lên ống nghe điện thoại rồi.
Cô vội vàng gật đầu: "Ừm, tôi sẽ tự chọn, tôi sẽ xuống lầu chọn. Vừa rồi khi tôi đến đây, đã nhìn thấy dưới lầu khách sạn có một trung tâm mua sắm rồi... Cậu cả Trữ có đưa thẻ để quẹt không?"
Trữ Lễ Hàn: "..."
Trữ Lễ Hàn: "Nếu tôi nhớ không nhầm, trong thẻ của cô Úc chắc đã có mấy chục triệu rồi đúng không?"
Úc Tưởng kinh sợ, đang nghĩ nhân vật phản diện cần kiệm chăm lo việc nhà thế sao? Một đồng cũng không nỡ cho tôi tiêu?
Sau đó, cô nghe thấy Trữ Lễ Hàn thấp giọng nói: "Cô cứ trực tiếp nói tên là được, họ sẽ tự biết ghi đơn vào tên của ai."
Anh muốn xem xem, tự cô có thể chọn được cái gì, cô có dám mặc nó không.
Úc Tưởng: “Vậy thì tốt quá rồi!”
Cô bỏ dĩa đứng dậy, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.
Khi xuống lầu, Úc Tưởng còn dùng vốn tiếng Anh sứt sẹo của mình, thuận tiện gọi hai vệ sĩ đi cùng mình.
Vừa đưa vệ sĩ đi cùng, tất cả những người đi ngang qua cô đều tự giác tránh xa cô ba thước, khi họ nhìn cô, thậm chí còn tràn đầy kính nể và ghen tị.
Tầng một và tầng hai của khách sạn có trung tâm mua sắm, dành riêng cho khách của khách sạn, chủ yếu là các quầy thương hiệu cao cấp.
Úc Tưởng trực tiếp mua từ trong ra ngoài, hoàn toàn không tồn tại bất kỳ vấn đề bất tiện về ngôn ngữ giao tiếp nào cả.
Bởi vì chỉ cần có vấn đề, vệ sĩ bên cạnh sẽ giải quyết thay cho cô.
Cuối cùng, vẫn là vệ sĩ xem thời gian, không thể không lên tiếng nhắc nhở cô: “Cô Úc, chúng ta nên về thôi.”
Lúc này Úc Tưởng mới miễn cưỡng dừng lại.
Cô nói với hệ thống: Đột nhiên tôi cảm thấy đến thế giới này cũng không tệ lắm.
Hệ thống trở nên cảnh giác, chỉ có thể nói ra hai chữ: [Thế à?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-40.html.]
Úc Tưởng: Đúng vậy, kiếp trước làm sao có cơ hội đi máy bay riêng, ra nước ngoài dùng thẻ của người khác đi mua sắm cơ chứ?
Hệ thống nghẹn lời, nghe xong cũng không có cảm giác vui vẻ gì. Nó cảm thấy Úc Tưởng đang sống quá vui vẻ rồi, vui vẻ đến mức nó bắt đầu hoài nghi, nam nữ chính cũng không sống tốt bằng cô đâu? Cô thực sự đến để làm pháo hôi sao?
Sau khi mua sắm một tiếng rưỡi.
Úc Tưởng trở về khách sạn.
Cô cảm thấy chỉ cần không có ai muốn ám sát Trữ Lễ Hàn, thì ở bên cạnh anh sẽ rất an toàn.
“Tôi về rồi, bây giờ mặc cho anh xem sao?” Úc Tưởng đẩy cửa đi vào.
Hai vệ sĩ cường tráng đi theo phía sau hai tay xách đầy túi.
"Hả?" Úc dừng lại một chút: "Anh là?"
Người ngồi trên ghế sô pha không phải Trữ Lễ Hàn, mà là một người nước ngoài đầu trọc, trên người anh ta, từ cổ đến cánh tay đều có hình xăm, thời tiết cuối thu sắp sang đầu đông, anh ta vẫn mặc một chiếc áo ba lỗ màu xám, bên dưới mặc quần yếm.
Trông giống như một tên giang hồ hung ác.
Đương nhiên, nhân vật như vậy xuất hiện trong tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Trong những tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo trước đây, khoa trương một chút, bản thân nam chính còn có thể là cầm đầu mafia Italia nữa đấy.
Úc Tưởng cúi đầu nhìn đĩa trái cây trên bàn một chút.
Phần ở giữa dâu tây và nho là phần cô đã ăn không thể sai được.
Úc Tưởng lúc này mới ngẩng đầu lên: "Tôi nghĩ hẳn là tôi không hề đi nhầm phòng đúng không?"
Người kia cũng có chút sững sờ, anh ta nhìn chằm chằm Úc Tưởng mấy lần: "Cô…"
Sau đó cửa phòng tắm mở ra.
Trữ Lễ Hàn mặc một chiếc áo choàng tắm bước ra, hơi ẩm vẫn còn đọng lại trên người, khuôn mặt anh sau khi ngâm nước trông càng đẹp trai hơn. Dáng người anh cao lớn thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, trong sự cấm dục lại mang theo sự gợi cảm như có như không.
Úc Tưởng: Nếu để nói một cách công bằng thì tôi nghĩ anh ấy còn nóng bỏng hơn tôi.
Hệ thống: ?
Hệ thống: [Cô dám nói với anh ấy không?]
Úc Tưởng: Tôi không dám.
Cô vẫn luôn rất giỏi thừa nhận sợ hãi.
Úc Tưởng ngẩng đầu nhìn, lại không thấy bóng dáng thư ký Vương, chắc là xả xong nước nóng là thành công rời đi rồi.
“Về rồi sao?” Ánh mắt Trữ Lễ Hàn đặt lên người Úc Tưởng trước, cùng với vô số túi đồ mua sắm ở phía sau cô.
Xem ra cô chẳng khách sáo một chút nào.
Úc Tưởng gật đầu, ở trước mặt người khác cô vẫn rất giữ thể diện cho Trữ Lễ Hàn. Cô ngoan ngoãn đứng đó rồi trả lời anh: "Tôi mua xong rồi."
Lúc này người đàn ông ngoại quốc đầu trọc mới tìm được cơ hội để cắt ngang.
Anh ta nói: "Trữ."
Trữ Lễ Hàn lúc này mới nhìn anh ta một cái, nói: "Cậu có thể về rồi."
Người đàn ông đầu trọc trợn tròn mắt: "Nhưng tôi…"
Mặc dù Trữ Lễ Hàn đã cởi bỏ bộ vest nhưng anh đứng đó vẫn mang một cảm giác nho nhã lễ độ, anh nhẹ nhàng hỏi: "Cậu muốn ở lại đây để xem gì?"
Người đàn ông đầu trọc nhại lại câu nói này, nhấm nháp vài lần, sau đó đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Anh ta vội vàng đứng lên, lui về phía cửa: "Xin lỗi, xin lỗi, cuộc sống về đêm của cậu đến lúc bắt đầu đúng không? Tôi đi ngay đây..."
Nói xong, anh ta một bước cũng không dám dừng lại, càng không dám nhìn Úc Tưởng, đi ra ngoài sau đó đóng cửa lại.
Trữ Lễ Hàn không nhìn về phía cửa.
Như thể người đàn ông đó chỉ là một người qua đường không đáng nhắc tới.
Trữ Lễ Hàn hơi hếch cằm nói: "Thay đi, để tôi xem nào."
Úc Tưởng cũng không thẹn thùng.
Cô giơ tay cởi áo khoác, bắt đầu cởi giày trên chân, cởi chiếc quần dày ra…
Khi Trữ Lễ Hàn nhìn đến đây, mí mắt của anh co giật nặng nề, hơi thở của anh đều đã ngừng lại.
Bây giờ cô không sợ nữa sao?
Sau đó, Trữ Lễ Hàn nhìn thấy chiếc quần giữ nhiệt trên chân Úc Tưởng.
Trữ Lễ Hàn: "..."
Úc Tưởng chú ý đến ánh mắt của anh, cũng cụp mắt xuống nhìn, sau đó vỗ vỗ chân nói: "Phòng tránh bệnh thấp khớp tuổi già."
Trữ Lễ Hàn: "..."
Nửa phút sau.
Úc Tưởng cuối cùng cũng cho Trữ Lễ Hàn xem bộ quần áo mà cô chuyên tâm mua.
Một chiếc áo lông chồn toàn là họa tiết da báo.
Cô quấn cả người lại, chỉ lộ đầu ra, vô cùng chân thành nhìn Trữ Lễ Hàn: “Biết cậu cả Trữ thích họa tiết da báo, tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên quan tâm đến sở thích của cậu cả Trữ…”
Cô hỏi: "Anh xem cái này đã đủ hoang dã chưa?"
Quá đủ hoang dã.
Giống như một con báo hoang dã thành tinh vậy.
Trữ Lễ Hàn tức giận xoa lên huyệt ấn đường: "Đi tắm đi."
Úc Tưởng: "Được thôi."
Cô cũng không sợ anh có tâm tư thầm kín gì, quay người đi vào phòng tắm.
Dù sao thì nếu như thế này mà còn có thể có tâm tư gì, thì ít nhiều cũng có chút kỳ quái đấy.
Huống chi người đàn ông như Trữ Lễ Hàn, nếu như không phải bị Ninh Nhạn hạ thuốc thì bọn họ tám trăm kiếp cũng không thể có điểm giao nhau.
Úc Tưởng không cần tắm bồn.
Cô vặn vòi hoa sen, đặt điện thoại xuống, vừa tắm vừa xem “Crayon Shin-chan”.
Lần này cô đã sớm chuẩn bị kỹ lưỡng, khi đi mua sắm ở trung tâm thương mại đã tiện thể mua cả quần áo rồi, dù sao thì cũng đã tiêu tiền của Trữ Lễ Hàn.
Sau khi tắm xong, cô thay bộ đồ lót dùng một lần, lại trùm chiếc áo lông chồn da báo đó đi ra ngoài.
Trữ Lễ Hàn ngồi trước cửa sổ sát đất, quay lưng về phía cô, một tay cầm điện thoại.
Cô đoán rằng là có thể anh cảm thấy nhìn cô thêm một cái thì sẽ đau mắt.
Úc Tưởng đi một vòng trong phòng, sau đó phát hiện phòng tuy lớn nhưng chỉ có một cái giường như vậy. Các khu vực khác được chia thành phòng nghe nhạc, phòng khách và phòng họp mà thôi.
Cô suy nghĩ một chút, nghĩ thầm cũng không sao, mình có thể ngủ ở sô pha.