Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 94

Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:41:53
Lượt xem: 93

Úc Tưởng nói: “Có lẽ vẫn còn trong quá trình thử nghiệm, lát nữa tôi sẽ gửi gói cài đặt cho anh.”

Hề Đình có hơi hứng thú: “Ừ, vậy tôi có phải có thể thêm wechat của cô Úc không?”

Úc Tưởng thoải mái hào phóng quét mã thêm bạn với anh ta, sau đó cầm theo cặp lồng của Hề Đình đi lên xe trước.

Mười phút sau, Hề Đình nhận được gói cài đặt.

Nhưng gói cài đặt này chỉ phù hợp với hệ thống sinh trắc học của Android, anh ta đành phải lấy điện thoại của trợ lý ra chơi.

Chơi một lúc đã qua nửa tiếng.

Phía bên này Úc Tưởng không tốn bao nhiêu thời gian đã đến Tang thị, thư ký của tổng giám đốc Tang đích thân xuống đưa cho cô một tấm thiệp, nói tiền của cậu cả ở bên trong.

Sau đó có một người phụ nữ trung niên đến nói về chuyện quỹ với Úc Tưởng.

“Chuyện của cô Úc có thể toàn quyền ủy thác cho quỹ Phi Tượng của chúng tôi. Báo cáo tài chính và tiến độ thực hiện cụ thể chúng tôi sẽ gửi đến cho cô Úc bất cứ lúc nào.”

Úc Tưởng lười biếng ngáp dài đứng dậy, trao đổi phương thức liên hệ với đối phương xong, sau đó cầm hợp đồng về nhà.

Cô xuống xe thì thấy Hề Đình vắt đôi chân dài ngồi ở bậc thềm, như thể đang chờ cô.

“Về rồi à? Tôi chơi xong rồi.” Anh ta chỉ vào điện thoại: “Trò chơi này… rất đặc biệt. Một số câu chuyện rất xuất sắc, có một số lại quá thô. Tôi muốn bỏ tiền để mua số lần nhưng lại không có kênh nạp tiền.”

“Vẫn đang thử nghiệm.” Úc Tưởng mở cửa ra.

Hề Đình: “Em đừng đi, vừa rồi tôi đã bảo người quản lý đi tìm hiểu. Trong giới đúng là chưa từng có chương trình như vậy, nếu muốn làm thành chương trình giải trí… Tôi gọi mấy nhà sản xuất và đạo diễn đến đây nói chuyện nhé?”

Úc Tưởng gật đầu: “Được đấy.”

Hề Đình ngồi ở cửa bắt đầu gọi điện thoại, nhưng anh ta gọi vài cuộc, đối phương cũng chưa thấy hứng thú gì.

Hề Đình đã trở nên nổi tiếng trở lại, nhưng anh ta cũng không có phòng làm việc của riêng mình, thời gian hoạt động ở trong giới cũng chưa đủ lâu. Vì vậy, cho dù là địa vị trong giới giải trí hay là vốn liếng thì anh ta đều không chiếm được quyền kiểm soát.

Nhưng thật ra có vài nhà sản xuất hỏi anh ta có hứng thú tham gia chương trình của bọn họ không.

Nếu Hề Đình có hứng thú thì đã tham gia từ lâu, còn càn bọn họ mời sao?

Sau khi cúp máy, vốn dĩ Hề Đình không cố chấp với một chương trình giải trí như vậy nhưng đại khái là do bị nhiều người từ chối nên ngược lại khơi dậy lòng hiếu thắng của anh ta.

Chẳng bao lâu sau, người quản lý của Hề Đình đến.

Người quản lý cẩn thận chào hỏi Úc Tưởng: “Cô Úc.”

Úc Tưởng: “Vào rồi nói nhé?”

Trong lòng người quản lý nói không dám đi.

Sợ bị sếp g.i.ế.c chết!

Người quản lý vội vàng kéo Hề Đình sang một bên khuyên nhủ: "Sao cậu phải khổ sở làm mấy chuyện này? Không phải chủ tịch Trữ đã giúp cậu lấy một vai trong tay đạo diễn Tiếu à? Lại còn hợp tác với nước ngoài, đầu tư khủng đấy! Cậu cố mà diễn tốt cái vai này cho tôi, tương lai kiểu gì chẳng áp đảo Nguyên Cảnh Hóa? Một chế tác được đầu tư khủng như vậy chẳng lẽ chưa đủ cho fans cậu kiêu hãnh ba năm à."

Úc Tưởng: ?

Hợp tác với nước ngoài?

Vừa nghe đã thấy nát rồi.

"Khả năng bị người qua đường mắng suốt ba năm còn cao hơn." Úc Tưởng nói.

Hề Đình kinh ngạc quay đầu: "Sao cô lại nói thế? Cô còn hiểu những chuyện này nữa à?"

Dù sao trong thế giới kiếp trước của Úc Tưởng phim hợp tác với nước ngoài chẳng khác gì rác rưởi.

Lại thêm một nghệ sĩ nổi tiếng nhờ vào lượng người hâm mộ đông đảo như Hề Đình gia nhập thì quả thực là thảm họa trong thảm họa.

Người qua đường xem cũng phải phẫn nộ mà đào mộ tám năm mất.

"Tôi nghe cô ấy." Hề Đình nói.

Người quản lý: "..."

Hề Đình không chịu thua đứng dậy: "Cứ chờ xem, tôi nhất định có thể tìm được tổ sản xuất muốn nhận tôi."

Úc Tưởng: "Tôi chờ tin tức của anh."

Hề Đình tràn đầy năng lượng rời đi.

Người quản lý: "..."

Cái thằng cún đần này, cái tính người khác không cho làm cậu ta lại càng muốn làm này đến bây giờ mới sửa được hả?

Người quản lý không dám ở lại chỗ Úc Tưởng lâu nên vội vàng ngoáy m.ô.n.g chạy theo Hề Đình.

Lại một ngày trôi qua.

Hôm đó Hề Đình tham gia một hoạt động livestream, trong lúc live thì MC có hỏi dạo này anh ta đang làm gì.

"Học nấu cơm, chơi game, chuẩn bị làm một chương trình giải trí."

Mọi người đang xem livestream đều tự động xem nhẹ câu cuối cùng, chỉ quan tâm mỗi hai chữ "chơi game."

[Sao lại quên Hề Đình, Nguyên Cảnh Hoán và Nhiễm Chương nhỉ... Mấy trò chơi Úc Tưởng đầu tư có thể mời bọn họ tuyên truyền mà, có khi còn được tuyên truyền miễn phí ấy chứ, nếu biết dùng độ phủ sóng của bọn họ còn lo gì trò chơi flop nữa?]

[Thế có được xem là nhiễu loạn thị trường không?]

[Mọe, chỉ biết ước. Tôi cũng là nhà thiết thế game online đây, chỉ tiếc không phải người đẹp thôi.]

[Gì nhể, coi như tuyên truyền miễn phí thì cái game đấy cũng phải có miếng chứ...]

[Hỏi thật nhá, nếu Úc Tưởng làm thế thật có được xem là hút m.á.u của hai người Nguyên, Hề không? Liệu đám fans của hai nhà Nguyên, Hề có cho cô ta lên thớt không?]

[Lên thớt cái gì cơ chứ! Có khi lúc đấy hai nhà kia còn muốn so xem nhà nào cống hiến nhiều cho chị dâu hơn để cướp người về cho anh nhà mình ý chứ. Bạn bình luận bên trên không biết đâu, chị dâu có thể có nhưng hai nhà này không thể war nhau thua được.]

[...]

Tổng giám đốc Điền đang ngồi trong phòng làm game [Lục địa hắc ám] cũng đang ghen tị.

Sao anh ta lại quên chuyện này được chứ?

Một mình cái cô Úc Tưởng kia cũng có năng lực đầu tư phát triển một tựa game được...

Tổng giám đốc Điền càng nghĩ càng bực.

Sao cô ta không sớm lui về làm vợ cho một gia đình giàu có nào đó đi!

Lúc này, có người mới mở một topic trên mạng.

[Có ai biết cụ thể Úc Tưởng đầu tư bao nhiêu tiền không?]

[Mấy triệu tệ?]

[Không chỉ thế đâu, nếu cộng cả ba cái vào còn lên đến mấy chục triệu tệ đấy!]

[Đờ phắc! Cô ta thật sự có nhiều tiền thế á?]

[Có ai để ý tin tức hôm qua không? Có người chụp được hình Úc Tưởng ở trong tiệc sinh nhật của cậu cả nhà họ Cao đấy [hình ảnh], cô ấy đẹp át hết những nghệ sĩ xung quanh luôn ấy.]

[Nói thật nhá, nếu tôi mà có một mỹ nhân như thế thì cũng chấp nhận cho cô ấy tiền tiêu.]

[Nếu cô ấy đầu tư thất bại liệu có nhanh chóng gả vào nhà giàu nào đó không?]

[Tôi cũng muốn nói như lầu trên này, đồng ý là nhóm cậu ấm nhà giàu đều muốn tranh đoạt cô ấy, nhưng nếu kết hôn thật chưa chắc đã được gả vào nhà giàu đâu.]

[Muốn cược không?]

Trên mạng cũng có người mở bát cá cược.

Đương nhiên không phải cá cược thật, chỉ cần vào bài bình luận một câu, đến lúc nào có kết quả thì vào kiểm tra xem có đúng không thôi.

Mấy câu bình luận bên dưới kiểu:

[Nếu cô ta có lãi thì tôi cùng họ với cô ta.]

[Nếu cô ta thành công gả vào hào môn hàng đầu tôi sẽ livestream ăn gạch.]

...

Vào lúc này, không ngờ được người vào kiểm soát dư luận giúp Úc Tưởng lại là fans của Nguyên Cảnh Hoán và Hề Đình.

Đúng vậy, chính là giúp Úc Tưởng đấy.

Có thể nói là vì hoàn toàn không hề tồn tại chuyện anh trai tìm chị dâu cho bọn họ mà đau lòng.

Cư dân mạng chờ mãi cũng không thấy Hề Đình tiết lộ đang chơi game gì.

[Chỉ nói thế thôi? Không tuyên truyền giúp Úc Tưởng à?]

Mọi người đoán mãi chẳng ra nên sự quan tâm càng ngày càng dâng cao.

Cô Úc Tưởng, trung tâm của cuộc bàn tán rôm rả trên mạng hiện đang thư thái nằm ngủ trưa trong nhà.

Vừa mở mắt dậy đã có điện thoại gọi đến.

Đầu bên kia hỏi: "Tối nay cô Úc có rảnh không ạ?"

"Hử?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-94.html.]

"Tổng giám đốc Tang muốn mời cô ăn cơm."

Úc Tưởng cũng đang đói thế là đồng ý luôn, sau đó chậm rì rì đứng dậy thay quần áo.

Úc Tưởng vừa thay quần áo vừa nhìn cái bụng mình.

Nhìn thế nào cũng chẳng thấy dấu hiệu gì.

Chắc vì còn nhỏ quá.

Úc Tưởng thử chọc chọc mấy cái rồi mới ra khỏi nhà.

Hệ thống im lặng nhìn một màn này, nó cảm thấy nó sắp xong đời rồi.

Sao nó lại cảm thấy không đành lòng lừa gạt Úc Tưởng đang mang thai một nhãi con chứ.

Nếu nó tận mắt nhìn nhãi con này càng ngày càng lớn đến tháng thứ mười, liệu nó có sinh ra ý nghĩ phản bội chủ thần không đây? Hệ thống sợ hãi tột độ không dám nghĩ nữa.

Tổng giám đốc Tang cho xe đến đón cô.

Úc Tưởng vừa lên xe đã thì nhận được điện thoại của thư ký Lưu, giọng nói đầy sầu muộn của cậu ấy truyền tới từ đầu bên kia: "Cô Úc có rảnh không ạ?"

Úc Tưởng: ?

Úc Tưởng: "Vốn có rảnh nhưng giờ thì không rồi. Có chuyện gì vậy? Anh cứ nói đi."

Thư ký Lưu: "Không phải cô Úc... không phải cô có thai sao? Chủ tịch Trữ là ông nội cũng phải có biểu hiện gì đó chứ?"

Úc Tưởng: "Lần này định chuyển bao nhiêu tiền?"

Thư lý Lưu cứng họng: "Không phải tiền..."

Úc Tưởng: "À."

Sao giọng điệu của cô lại hơi thất vọng thế?

Thư ký lưu hắng giọng, trịnh trọng nói: "Ông bà nội nhà ai cũng sẽ tặng cháu mình ít đồ dùng gì chứ. Nhưng chủ tịch Trữ không giống người ta đâu. Ngài ấy mua hẳn một trung tâm thương mại cho cô Úc và đứa bé trong bụng cô. Bên trong khu trung tâm thương mại đó có khá nhiều thương hiệu bán đồ cho mẹ và bé nổi tiếng thế giới, từ giờ cô Úc có cần gì cứ đến đó là được, cô có thể tự do mua sắm một mình trong đó cũng được. Bây giờ cô có thời gian rảnh đến đây ký hợp đồng không?"

Hệ thống nghe xong cảm thấy nó sắp điên mất rồi.

Đây chính là sự giản dị tự nhiên của người có tiền sao?

Úc Tưởng hỏi lại: "Thế sao chủ tịch Úc không mua cái thương hiệu kia luôn? Tại không mua nổi à?"

"Tất nhiên không phải thế! Là vì mua một trung tâm thương mại đơn giản hơn mua một thương hiệu nhiều."

"À, được rồi, thế các anh chờ tôi một lúc, giờ tôi đang trên đường đi ăn cơm."

"Cơm gì vậy? Quan trọng lắm à?" Thư ký Lưu hồi hộp hỏi: "Chẳng lẽ là đi ăn cơm với cậu cả?"

Úc Tưởng: "Với tổng giám đốc Tang."

"Thế thì không vấn đề." Thư ký Lưu vừa nở nụ cười đã vội ngậm lại: "Từ từ! Cô nói gì cơ? Với ai? Với tổng giám đốc Tang á?"

Nhưng đầu bên kia đã cúp máy rồi.

Thư ký Lưu quay đầu nhìn Trữ Sơn.

Lúc này Trữ Sơn đang ngồi trong phòng khách của nhà họ Úc bao gồm bác cả, chú ba, chú tư nhà họ Úc,... tất cả đều đang ngồi quy củ ở một bên.

Thoạt nhìn Trữ Sơn thật hiền hòa từ ái, ông ta nói: "Chỉ là chút lễ mọn."

Vệ sĩ đứng một bên lập tức mang quà lên.

Hầu hết mọi người đều rất vui mừng.

Đám con cháu còn hơi ghen ghét, không ngờ Úc Tưởng lại có năng lực khiến Trữ Sơn đích thân tới cửa.

Chỉ có trong lòng bác cả Úc và vợ chồng Úc Thành Tân bồn chồn thôi.

Trữ Sơn thấy rất yên tâm khi thấy bọn họ đã nhận quà.

Ông ta đã ra một quyết định quan trọng như tráng sĩ chặt cổ tay chỉ để bảo vệ một người con trai thật sự có hiếu với mình. Chung quy một chén nước rất khó giữ thăng bằng, bây giờ ông ta đã phải chịu bài học vô cùng đau thương rồi.

Càng muốn giữ thăng bằng thì chỉ càng khó coi thôi.

Trữ Sơn nói tiếp: "Hôm nay tôi tới đây chỉ với một mục đích. Hộ khẩu của Úc Tưởng có ở nhà không?"

Mọi người nghe vậy đều ngẩn người sửng sốt.

Thư ký Lưu đứng một bên thấy Trữ Sơn tạm thời chưa hỏi đến chuyện này nên đành sai người đi mua hotsearch trước, chuyện tổng giám đốc Tang chốc nữa lại nói.

"Ý của ông là..." Bác cả Úc cẩn thận dò hỏi.

"Tôi rất thích cô bé Úc Tưởng." Trữ Sơn mỉm cười nói những lời trái lương tâm: "Tôi hy vọng con bé có thể nhanh chóng gả vào nhà họ Trữ chúng tôi. Mấy cái thủ tục hôn lễ này chúng nó còn trẻ tuổi bận rộn, không rảnh xử lý nên tôi mới phải quản. Tôi có năng lực làm cho con bé một hôn lễ xa hoa bậc nhất Hoa Quốc này."

Lúc này cả nhà họ Úc cảm thấy như trời đất quay cuồng rồi.

Đờ phắc!

Úc Tưởng có thể khiến người ta yêu thích đến thế sao? Cô lại có năng lực khiến Trữ Sơn chơi lớn như này à? Đây là gia đình vừa có quyền vừa có thế hàng đầu đấy! Úc Tưởng cứ dễ dàng bước vào thế này sao?

Trữ Sơn còn đích thân đến đây lấy hộ khẩu cho cô nữa!

Những người có mặt ở đây lúc này đều cảm giác như mình đang nằm mơ, tinh thần hốt hoảng rối bời.

Bọn họ sắp... sắp trở thành người thân của nhà họ Trữ rồi sao?

Bác cả Úc quay đầu nhìn vợ chồng Úc Thành Tân, nói: "Chú thím đi tìm thử xem."

Úc Thành Tân hoang mang đứng dậy đi tìm.

Tìm suốt nửa tiếng, Trữ Sơn ngồi bên ngoài chờ đợi sắp mất kiên nhẫn rồi.

Cuối cùng cũng đợi được Úc Thành Tân quay lại, nhưng bác cả Úc lại vội vàng bước ra đón đầu, ông ta đè tay Úc Thành Tân xuống rồi rút quyển hộ khẩu đút vào túi mình.

Úc Thành Tân biến sắc, đang định chất vấn bác cả Úc thì ông ta đã quay đầu khổ sở nói: "Chủ tịch Trữ, ngại quá, không tìm thấy hộ khẩu của con bé rồi, chắc con bé Úc Tưởng đã cầm đi theo rồi."

Bác cả Úc đắc chí nghĩ thầm.

Đầu óc bọn họ đều bị làm cho choáng váng rồi nhưng ông ta thì không đâu.

Trữ Sơn có hai người con trai, ai biết hôm nay ông ta đến lấy hộ khẩu cho người con nào đâu?

Nếu hôm nay thật sự để Trữ Sơn cầm đi chẳng may biến thành Lăng Sâm Viễn kết hôn với Úc Tưởng chẳng phải thiệt thòi rồi sao?

Úc Tưởng hẹp hòi lắm đấy!

Kiểu gì cũng ghi cả nhà bọn họ vào sổ đen cho xem.

Trữ Sơn: "..."

Ông ta nhìn bác cả Úc: "Thật sự không thấy?"

Bác cả Úc thật thà đáp: "Thật sự không tìm thấy ạ, sao tôi dám lừa ông chứ?"

Trữ Sơn cố nén cục tức trong lòng, đứng dậy.

Má nó, để ông ta chờ không công nửa tiếng rồi! Không biết đường nói sớm à!

Bên này, Trữ Sơn vừa bước ra cửa thì thư ký Lưu báo cáo vừa nãy nghe Úc Tưởng nói cô đang đi gặp tổng giám đốc Tang.

Trữ Sơn không biết chuyện xảy ra ở nhà họ Cao hôm đó.

Nhưng Tang Tâm Lan vô duyên vô cớ mời Úc Tưởng đi ăn cơm chắc chắn không phải chuyện tốt.

Huyết áp của Trữ Sơn tăng vèo một phát lên đỉnh.

Ông ta không dám dừng lại, với tấm lòng của một người "ba chồng tốt", ông ta vội vàng đi tìm Úc Tưởng.

Lúc này Trữ Lễ Hàn cũng biết chuyện mẹ anh mời Úc Tưởng đi ăn cơm từ miệng Dư Đồng.

Trữ Lễ Hàn hiếm lắm mới có lúc nhàn rỗi ít việc, đang định về ăn tối với Úc Tưởng: "..."

Anh lập tức rút điện thoại ra gọi cho mẹ.

"Úc Tưởng đang ở chỗ mẹ ạ?" Trữ Lễ Hàn hỏi.

Tổng giám đốc Tang đáp: "Con bé còn chưa đến."

"Sao mẹ lại mời cô ấy ăn cơm?'

"Con bé đẹp." Tổng giám đốc Tang có sở thích sưu tầm các loại đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo.

“Hơi ngốc nghếch." Tổng giám đốc Tang bổ sung.

Trữ Lễ Hàn: "..."

"Con bé khen mẹ dịu dàng." Bà lạnh lùng nói tiếp: "Con bé thật đáng yêu."

Trữ Lễ Hàn mím môi.

Hơi chua.

Hình như tổng giám đốc Tang cảm giác được cái gì, bà động viên con trai bằng chất giọng lạnh băng: "Vợ con thật đáng yêu."

Nói xong dường như cảm thấy còn chưa đủ nghiêm túc nên lập tức sửa lời: "Vợ tương lai của con thật đáng yêu."

Loading...