CÁC CỤ GÁNH CÒNG LƯNG "TRUNG Y THÁNH THỦ" - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-10 20:29:48
Lượt xem: 211
16
Kể từ ngày hôm đó, viện trưởng thường gọi tôi đến văn phòng để chạy việc vặt, thỉnh thoảng cũng trao đổi một chút về vấn đề học thuật.
Chúng tôi phân công rõ ràng: việc vặt thì tôi làm, trao đổi thì tổ tiên làm.
Tổ tiên lén lút nói với tôi: "Hình như viện trưởng đang nghiên cứu một căn bệnh nào đó."
Một ngày, khi tôi đang mang tài liệu đến cho viện trưởng, thì bỗng nhiên Tang Minh Triết xuất hiện.
Chúng tôi trao nhau một ánh mắt coi thường, tay tôi nắm chặt kim châm, không khỏi ngứa ngáy.
Tổ tiên: "Bình tĩnh! Vi Vi, bình tĩnh!"
Tang Minh Triết đẩy tôi ra ngoài, rồi quay sang viện trưởng với vẻ nịnh nọt: "Viện trưởng! Nghe nói vợ thầy bị bệnh, đây là thuốc đặc hiệu mà ba em đặc biệt bảo em mang đến."
"Không cần đâu, thầy tự mua được."
Tôi đứng ngoài nghe lén.
Hóa ra vợ của viện trưởng mắc phải một căn bệnh kỳ lạ, nên những đơn thuốc mà viện trưởng hỏi trong những ngày qua đều là để chữa bệnh cho vợ.
Tôi hỏi tổ tiên: "Có chữa được không ạ?"
Tổ tiên khó xử: "Ta chưa thấy chứng bệnh nên không dám nói."
17
Ngày hôm sau, tôi cố tình hỏi thăm về bệnh tình của vợ viện trưởng.
Viện trưởng rất thông minh, vừa nghe đã hiểu ngay: "Hôm qua em nghe thấy rồi phải không?"
Để phá vỡ bức tường thông tin này, Tang Minh Triết dựa vào mối quan hệ của bố anh ta, còn tôi chỉ có thể dựa vào việc nghe lén.
Ông ấy cũng không giấu giếm gì, chỉ nói: "Vợ của thầy mắc một căn bệnh kỳ lạ, đã đi bệnh viện nhiều lần nhưng bọn họ đều nói không chữa được."
Viện trưởng vốn xuất thân từ Đông y, nhưng khi bị bệnh chắc chắn vẫn đi khám bác sĩ Tây y trước.
Các bệnh khó chữa mà Tây y không thể giải quyết, thầy ấy mới chuyển sang tìm kiếm sự giúp đỡ từ Đông y.
Nhưng thật đáng tiếc, hiện tại cả Đông y và Tây y đều không có hiệu quả.
Ông ấy còn kể cho tôi một câu chuyện:
"Năm ngoái thầy đã tìm một thầy thuốc Đông y già, ông ấy đã từng chữa khỏi căn bệnh này, nhưng khi điều trị cho vợ thầy thì lại không thành công. Thầy hiểu rõ phương pháp điều trị Đông y, có rất nhiều điều không thể sao chép. Không giống như Tây y, một khi đã chinh phục được một vấn đề y học thì những lần sau gặp phải sẽ không còn là vấn đề nữa."
Tôi hỏi tổ tiên tại sao Đông y chữa khỏi một lần nhưng lại không chữa được lần thứ hai?
Tổ tiên nói: "Địa lý, khí hậu, trạng thái người bệnh đều thay đổi, thì tự nhiên đơn thuốc cũng khác nhau."
Nghe có vẻ rất huyền bí.
Tôi không hiểu lắm.
18
Hiện tại chưa có cách giải quyết tốt cho vấn đề này.
Một ngày nọ trên xe buýt, tôi tình cờ gặp được trùm trường Ngụy Tu Minh.
Cậu ta đã bắt được một tên biến thái đang quấy rối một cô gái, lập tức đè anh ta xuống đất.
Tổ tiên kinh ngạc: "Sao Ngụy Tu Minh ở đâu cũng có thể gặp kẻ xấu vậy?"
Tôi cũng kinh ngạc, cú đánh này khiến cho chiếc xe buýt vốn đã chật chội bỗng nhiên trống trải một khoảng lớn.
Mọi người sợ hãi tản ra khắp khoang xe.
Nhân viên xe buýt còn phải châm chọc: "Mỗi lần bảo các người dịch vào trong thì đều nói không dịch được, mà giờ còn quá trời chỗ trống kia kìa! Này, đừng chen chúc nữa, để tôi đi qua!"
Nhân viên xe buýt bị kẹt không thể qua được.
Ngụy Tu Minh nói với cô gái với vẻ mặt nghiêm túc: "Gọi cảnh sát đi! Những kẻ biến thái như thế này phải bị đưa vào tù!"
Cô gái né tránh, Ngụy Tu Minh thậm chí còn có thể thò một tay kéo cô ta: "Nhanh lên!"
Cô gái bỗng nhiên nóng nảy, vì ngại nên không những không cảm ơn cậu ta mà còn tức giận mắng: "Cậu bị điên à, nói linh tinh cái gì vậy! Xấu hổ c.h.ế.t được!"
Vừa đến trạm, cô ta đã lao xuống xe.
Tên biến thái còn cười nhạo: "Mày làm anh hùng cái gì! Người ta không quan tâm đến mày còn cứ ra mặt! Mau thả tao ra!"
Cuối cùng nhân viên xe buýt cũng chen qua đám đông để đến duy trì trật tự.
Nhưng nếu người trong cuộc không quan tâm chuyện này, thì đưa đến đồn cảnh sát cũng vô ích.
Ngụy Tu Minh chỉ có thể thả tên biến thái ra.
Tên biến thái còn liên tục khiêu khích cậu ta, Ngụy Tu Minh tức giận muốn ra tay.
Tôi vội vàng lao lên kéo Ngụy Tu Minh lại: "Đừng đánh, anh ta đang cố tình chọc tức cậu đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cac-cu-ganh-cong-lung-trung-y-thanh-thu/6.html.]
Kéo loại rác rưởi này ra ngoài ép dầu chắc cũng chỉ ra được dầu đen.
Tôi còn nhân cơ hội bắt mạch cho Ngụy Tu Minh:
"Lớn, mạnh mẽ, mạch m.á.u thông nhưng có vẻ như khí nóng hơi nhiều."
Tổ tiên bình luận: "Thanh niên tràn đầy khí phách, thấy gì cũng muốn can thiệp."
Đúng vậy, nhưng tôi cũng khá mừng vì thế giới này có những người như thế.
19
Tôi kéo Ngụy Tu Minh trở lại trường.
Cậu ta có vẻ hơi buồn.
Khi tôi chuẩn bị rời đi, cậu ta đột nhiên lên tiếng:
"Có phải tôi là một người thất bại lắm không?"
Tôi dừng bước lại nhìn cậu ta.
Ngụy Tu Minh nói:
"Tôi không biết cách xử lý mối quan hệ với người khác, họ nói tính tình tôi xấu, nói tôi hung dữ, ngay cả bạn cùng phòng cũng cô lập tôi."
Cậu ta dễ nóng nảy, dám đứng ra trong mọi chuyện.
Khi bạn cùng phòng tắt đèn giữa đêm để gọi điện cho bạn gái, mọi người đều khó chịu, nhưng chỉ có Ngụy Tu Minh dám đứng ra bảo cậu bạn kia tắt điện thoại đi.
Dần dần, Ngụy Tu Minh được gọi là "trùm trường”, mọi người đều nói cậu ta có tính tình xấu, khó gần.
Ngụy Tu Minh không hiểu, chẳng lẽ cậu ta làm sai gì à?
Khi Ngụy Tu Minh đứng ra trong xe taxi dù, các bạn cùng xe đã nói về cậu ta.
Khi Ngụy Tu Minh đứng ra trên xe buýt, cô gái được cứu đã mắng cậu ta.
Khi Ngụy Tu Minh đứng ra trong ký túc xá, các bạn cùng phòng đã hợp sức cô lập cậu ta.
Tại sao lại như vậy?
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là tôi cho cậu chút thuốc nhé, thanh nhiệt giải độc."
Ngụy Tu Minh: "…Vậy là tôi thật sự đã sai đúng không?"
Tôi đứng im tại chỗ một lúc, trong đầu thoáng qua một số điều.
Liệu đứng ra bảo vệ người khác có phải là sai không?
Tất nhiên là không!
Vậy sai ở chỗ nào?
Tôi hơi kích động nắm lấy cổ tay Ngụy Tu Minh:
"Tôi đã hiểu rồi! Là do liều lượng không đúng!"
Ngụy Tu Minh ngơ ngác nhìn tôi, điều này có liên quan gì đến liều lượng?
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Tôi nhớ lại những đơn thuốc đó.
Tôi nói với cậu ta:
"Liều thuốc quá nhẹ thì không thể chữa bệnh, liều thuốc quá nặng sẽ gây c.h.ế.t người.
"Làm người cũng vậy, dám dũng cảm đứng ra thì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng hành động quá khích sẽ phản tác dụng."
Ngụy Tu Minh đứng ra bảo vệ mọi người trong xe taxi dù là đúng, nhưng trong tình huống không có nguy hiểm đến tính mạng mà lại chọc tức kẻ xấu, đó không phải là lựa chọn khôn ngoan, dù sao thì tính mạng vẫn quan trọng hơn tiền bạc.
Ngụy Tu Minh đứng ra bảo vệ cô gái trên xe buýt cũng không sai, đã ngăn chặn hành vi phạm tội. Nhưng cậu ta ép một nạn nhân nhút nhát phải báo cảnh sát, còn bị kẻ xấu chọc tức suýt đánh nhau thì đã quá khích.
Trong ký túc xá cũng vậy, mọi người sống chung dưới một mái nhà, sự khác biệt trong thói quen sinh hoạt là điều bình thường, điều cần chú ý là cách giao tiếp.
Sử dụng thuốc phải chú ý đến "liều lượng", không phải con người sống trên đời cũng là để rèn luyện "liều lượng" trong hành động sao?
Giống như một thước đo, tiêu chuẩn để đánh giá mức độ hành vi.
Có phải kinh nghiệm và sự hiểu biết trong y học mà tổ tiên nói cũng là sự nắm bắt về "liều lượng" không?
Khi biết được đơn thuốc và tác dụng của thuốc, tôi cần kết hợp bao nhiêu loại thuốc, liều lượng thuốc bao nhiêu để thực sự chữa bệnh?
Tổ tiên nghe xong lời tôi cũng rơi vào trầm tư.
Trong lý thuyết y học của ông ấy chưa từng có khái niệm "liều lượng" cụ thể.
Ngụy Tu Minh lặp đi lặp lại những lời này: "Thì ra là vậy..."
Tôi cũng phấn khích ôm chầm lấy Ngụy Tu Minh: "Tôi cũng hiểu rồi! Cảm ơn cậu rất nhiều!"
Ngụy Tu Minh đứng im tại chỗ, tai cậu ta từ từ đỏ lên.