CÁC CỤ GÁNH CÒNG LƯNG "TRUNG Y THÁNH THỦ" - 7
Cập nhật lúc: 2024-10-10 20:30:36
Lượt xem: 134
20
Ngày hôm sau, tôi đã đi nói với viện trưởng về ý tưởng "liều lượng" này.
Viện trưởng gật đầu: "Vì vậy, rất khó để sao chép thành công của y học cổ truyền Trung Quốc."
Tổ tiên bên cạnh bổ sung: "Bởi vì y học cổ truyền phải xem xét đến môi trường khí hậu và sự thay đổi tình trạng cơ thể của bệnh nhân, những điều này thay đổi thì phương thuốc điều trị cũng phải thay đổi."
Theo cách suy nghĩ của y học cổ truyền, không thể có "một bệnh mãi mãi dùng một phương thuốc."
Y học cổ truyền cần phải điều chỉnh thuốc theo sự thay đổi.
Đúng lúc này, Tang Minh Triết lại đến.
Anh ta lại bắt đầu khoe khoang:
"Viện trưởng, sao thầy lại tin vào bọn y học cổ truyền chứ… Chúng em học giải phẫu, làm thí nghiệm, mỗi bệnh lý đều có thông số tương ứng.”
"Chúng em làm định lượng, chuẩn hóa, còn y học cổ truyền các thầy thì không làm được!"
Lần này tôi hiểu ra, y học phương Tây và y học cổ truyền thực sự là hai hệ thống văn hóa khác nhau, giống như nấu ăn vậy.
Công thức món ăn phương Tây cũng thích làm định lượng, cho bao nhiêu gram bột mì, cho bao nhiêu lít dầu, nhiệt độ dầu bao nhiêu độ để chiên trong bao nhiêu phút.
Ngay cả người mới cũng có thể làm theo quy tắc này để nấu ăn.
Giờ đây còn đang thịnh hành món ăn phân tử, đều là sản phẩm dưới hệ thống khoa học phương Tây.
(*Phân tử ẩm thực, hay còn gọi là phân tử đồ ăn, là một nghệ thuật nấu ăn sử dụng phương pháp khoa học để hiểu và kiểm soát các kỹ thuật nấu ăn. Nó giúp con người nhìn nhận thực phẩm từ góc độ vi mô.)
Công thức món ăn Trung Quốc thì lại điển hình tuân theo văn hóa Trung Quốc: cho một chút muối, cho một chút xì dầu, xào trên lửa lớn theo các cụ mách bảo.
Ghi chép ngắn gọn và mơ hồ, những thứ không thể định lượng chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và sự cảm nhận, không thể sản xuất hàng loạt.
Đây cũng là lý do khiến việc truyền thừa y học cổ truyền gặp khó khăn.
Sau khi tìm ra nguyên nhân, tôi thậm chí cảm kích nhìn Tang Minh Triết một cái.
Anh ta rùng mình: "Cô bị bệnh à!"
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
21
Tôi thì không bị bệnh, nhưng bệnh tình của vợ viện trưởng lại khiến người ta đau đầu.
Tang Minh Triết nịnh hót: "Viện trưởng! Bố em quen một bác sĩ nước ngoài rất giỏi, ngày mai thầy để vợ đi khám thử xem."
Viện trưởng do dự.
Tất nhiên ông ấy muốn vợ mình khỏe, nhưng ông không muốn nhận ân huệ này, cũng không tin rằng việc khám lại có thể có chuyển biến.
Sau một lúc suy nghĩ, viện trưởng lắc đầu: "Kết quả chẩn đoán của bệnh viện hầu như đều giống nhau."
Bởi vì y học phương Tây có tiêu chuẩn hóa cao, sử dụng thiết bị để chẩn đoán, bệnh lý bày ra rõ ràng trước mắt.
Phương pháp điều trị của y học phương Tây thường khá thô bạo: phát hiện bệnh lý, tiêu diệt bệnh lý.
Nhưng có những bệnh lý không thể dùng biện pháp bạo lực (phẫu thuật cắt bỏ hoặc uống thuốc) để tiêu diệt hoàn toàn, lúc này bác sĩ sẽ bó tay.
Tổ tiên trong đầu tôi cũng đang nóng lòng thử sức.
Vì vậy tôi hỏi viện trưởng: "Em có thể bắt mạch và hỏi thăm tình hình của vợ thầy không?"
Chẩn đoán y học cổ truyền nói về "quan sát khí mạch", xem sự lưu thông của khí huyết, sự liên hệ giữa các tạng phủ, ảnh hưởng của tâm trạng và suy nghĩ đối với cơ thể, thậm chí là ảnh hưởng của khí hậu tự nhiên đến cơ thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cac-cu-ganh-cong-lung-trung-y-thanh-thu/7.html.]
Mỗi bác sĩ có trình độ hành nghề khác nhau, phong cách khác nhau và cũng có phương pháp chẩn đoán và điều trị khác nhau.
Vì vậy, một thầy Đông y này không trị được, không chừng một thầy Đông y khác lại chữa khỏi.
Hơn nữa, y học cổ truyền nói về sự hài hòa giữa các cơ quan trong cơ thể, nói về sự điều chỉnh âm dương của cơ thể, thực chất là tăng cường chức năng miễn dịch của cơ thể.
Đây là một phương pháp điều trị tương đối nhẹ nhàng hơn so với y học phương Tây.
Có thể dùng thuốc để điều chỉnh, rồi đột nhiên một ngày nào đó phát hiện bệnh tình biến mất, đó chính là cách mà y học cổ truyền Trung Quốc giúp hệ thống miễn dịch mất cân bằng hoạt động trở lại.
Vì vậy cũng có người nói "Y học Tây y c.h.ế.t rõ ràng, y học Đông y sống mờ mịt."
Viện trưởng nhìn khuôn mặt non nớt của tôi rồi nhíu mày… Cái này chẳng liên quan gì đến thầy Đông y già cả.
Tôi vẫn chưa trưởng thành đến mức có dáng vẻ khiến bệnh nhân tin tưởng.
Vì vậy viện trưởng cũng đã từ chối.
Tang Minh Triết: "Cô là cái thá gì? Cô có giấy phép hành nghề chưa!"
Tôi thực sự… Chưa có cái này.
Tổ tiên nói rằng ngày xưa ông ấy được gọi là "Thần y", chí ít cũng phải là "Bậc thầy y học cổ truyền”.
Nhưng ở chỗ này, ông ấy chỉ có thể làm "thầy thuốc chân đất" và "thầy lang" thôi.
Tổ tiên mắng mỏ.
22
Dường như tình trạng vợ viện trưởng nặng hơn một chút.
Viện trưởng có vẻ lo lắng, ông ấy là một học giả có tiếng tăm, giờ đây lại sẵn sàng cúi đầu tìm mọi cách cứu vợ mình.
Tôi và Tang Minh Triết cùng đi vào phòng bệnh thăm vợ viện trưởng.
Tang Minh Triết đã mời một bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng từ nước ngoài, xung quanh còn có vài bác sĩ từ những chuyên khoa khác.
Sau một loạt kiểm tra, bọn họ bắt đầu bàn luận ầm ầm.
Tổ tiên hỏi tôi: "Họ đang nói gì vậy?"
Tôi ngỡ ngàng: "Con học ngoại ngữ không giỏi, con cũng không hiểu."
Lúc này, Tang Minh Triết đi tới khiêu khích.
Anh ta nói: "Chúng tôi sẽ phẫu thuật cho vợ viện trưởng, dùng thiết bị tân tiến nhất và thuốc đắt tiền nhất để duy trì sự sống cho bà ấy."
Là kiểu tiêu tiền như nước, viện trưởng cũng không kham nổi phương pháp chữa trị như vậy.
Tôi chạy đến hỏi viện trưởng liệu có thể bắt mạch xem bệnh không.
Viện trưởng thở dài: "Đã đến đây rồi... Em cứ tự nhiên đi."
Ông ấy đã sốt sắng đến mức muốn thử mọi biện pháp.
Ngay cả tôi mà ông ấy cũng dám thử.
Phải biết rằng bây giờ tôi mới chỉ mười tám tuổi và là sinh viên năm nhất chuyên ngành y học cổ truyền, còn chưa có chứng chỉ hành nghề.
Tổ tiên an ủi: "Vi Vi đừng sợ, ta còn ở đây mà!"
Tang Minh Triết nhìn tôi cười mãi: "Cô cứ ngồi xem chúng tôi chữa bệnh đi."