Các Đối Tượng Công Lược Của Tôi Hắc Hóa Rồi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-08 19:13:45
Lượt xem: 3,715
5
Rạng sáng đi ra khỏi ký túc xá của giáo viên, tôi mệt mỏi đi về nhà.
Lộ An nói xin nghỉ giúp tôi hai ngày, tôi liền muốn về nhà ngủ bù.
Phó Ninh lặng lẽ đi theo sau tôi, khi chuẩn bị trèo tường ra khỏi trường, cuối cùng anh ta cũng mở miệng nói với tôi: "Để tôi giúp cô."
Phó Ninh cúi xuống, muốn để tôi giẫm lên.
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, cười nói: "Cần gì chứ? Tôi và Lộ An, Trì Tụng và bất kỳ người nào tôi từng công lược, họ là đối tượng công lược của tôi còn tôi là đối tượng công lược của anh."
Phó Ninh cũng giống như tôi, là một người công lược.
14 tuổi tôi gặp anh ta, từ đó về sau, anh ta một lòng tiếp cận tôi, lấy lòng tôi. Tôi như anh ta mong muốn rơi vào cái bẫy ngọt ngào mà anh ta tạo ra.
Kết quả là vào ngày trước khi chúng tôi kết hôn, anh ta đã biến mất. Từ đó bặt vô âm tín.
Tôi tìm anh ta ba năm, tìm đến mức sắp phát điên.
Sau đó trong một lần ngoài ý muốn, tôi đã ràng buộc với 122, sau đó nữa, tôi phát hiện ra Phó Ninh cũng là người công lược, mà tôi là một trong những nhiệm vụ của anh ta.
Tôi phát hiện ra anh ta cũng là người công lược như thế nào ư?
Là khi tôi vừa kết thúc nhiệm vụ đầu tiên, công lược không thành công, bởi vì lúc đó trong lòng tôi chỉ có Phó Ninh, căn bản không thể khiến người khác thích mình.
122 thấy tôi như vậy, liền mở cho tôi một tài khoản diễn đàn, bên trong có một số bí kíp công lược do những người công lược khác chia sẻ.
Nó chỉ nghĩ là tôi có gánh nặng tâm lý, để tôi xem nhiều sẽ không còn nữa.
Tôi đã thấy một video do một người đăng lên ở trên đó.
Nội dung video là toàn bộ quá trình Phó Ninh công lược tôi, những người công lược cấp bậc càng cao, trong quá trình tiến vào thế giới nhỏ, đều có quyền ghi lại.
Cho nên Phó Ninh là người công lược cấp cao.
Trên bình luận toàn lời khen Phó Ninh diễn xuất tốt.
Tôi nhìn những thứ đó, tức đến run cả người, bảy năm tình cảm, bây giờ lại trở thành một đoạn video ngắn, để người khác xem, học tập.
Tôi xin hệ thống nghỉ một tuần.
Dùng một tuần để điều chỉnh tâm trạng.
Tôi quyết định sẽ tích đủ điểm để về nhà, sau đó đốt sạch mọi thứ liên quan đến Phó Ninh, bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng ông trời không chiều lòng người, tất cả những đối tượng công lược trước đó đều đến thế giới của tôi, sau đó Phó Ninh thay thế 122 tạm thời trở thành hệ thống của tôi.
Đúng là nghiệp chướng.
Phó Ninh vẫn duy trì tư thế đó, không nhúc nhích. Tôi trợn mắt, dùng chân đạp mạnh lên, nghe thấy tiếng rên khẽ của anh ta, tâm trạng vui vẻ hơn nhiều.
Tôi phát hiện ra rằng, tôi thực sự không thể kiểm soát được cảm xúc của mình đối với Phó Ninh.
Tôi đổ lỗi cho việc tôi quá hận anh ta.
Để anh ta không cản trở tôi hoàn thành nhiệm vụ, tôi nghiêm cấm anh ta biến hình trở lại. Sau đó bất kể anh ta nói gì, tôi cũng về nhà và chui vào chăn, không quan tâm gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cac-doi-tuong-cong-luoc-cua-toi-hac-hoa-roi/chuong-4.html.]
Sau khi Phó Ninh bật đèn ngủ cho tôi, anh ta đứng bên giường, nhìn khuôn mặt tôi hồi lâu, sau đó từ từ chìm vào bóng tối.
Bản edit thuộc quyền sở hữu của Bút - page Anh Ba Chị Út và được đăng tải trên web MonkeyD, vui lòng không reup.
6
Sáng hôm sau, tôi đến trường đúng giờ bằng taxi.
Tôi nhớ mang máng rằng có một số đối tượng công lược của tôi là yêu quái mèo, chó Husky tu luyện thành, đi taxi đến trường vừa tiết kiệm thời gian và công sức, vừa tránh được khả năng chạm mặt họ.
Trên đường đến lớp, tôi lại gặp Ngô Kiên nhưng rõ ràng chuyện lần trước đã khiến anh ta hoàn toàn không còn nghi ngờ gì tôi nữa, khi đi ngang qua tôi, anh ta thậm chí còn không thèm nhìn.
Tôi đóng vai tốt vai diễn lần trước, khi anh ta đi ngang qua, tôi chửi một câu tục tĩu.
Vào lớp, tôi phát hiện ra chỗ ngồi đã được điều chỉnh rất nhiều. Trì Tụng nằm ở vị trí bên cửa sổ, bạn cùng bàn là một nam sinh đeo kính.
Tôi đi đến chỗ ngồi cũ của mình, nằm xuống ngủ bù. Sau khi nhận ra có người ngồi xuống bên cạnh mình, tôi vươn vai quay mặt về phía bạn cùng bàn, sau khi chắc chắn 100% đây không phải là người tôi từng công lược, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Xin chào, tôi là Lý Ngôn." Tôi cười tươi nói, một tháng nữa, tôi sẽ có cuộc sống mới, đối với những người bạn học này, tôi quyết tâm phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp.
"Diên Sinh." Bạn cùng bàn nhìn tôi, trả lời.
Được rồi, trong trí nhớ của tôi không có nhiệm vụ nào liên quan đến cái tên này.
Tôi hoàn toàn thả lỏng, nhìn về phía bàn sau: "Sau này xin chỉ bảo nhiều hơn nhé bạn cùng bàn."
Diên Sinh nhìn tôi, ý cười không chạm đến đáy mắt, cũng đáp lại tôi một câu xin chỉ bảo nhiều hơn.
Sau tiết học buổi sáng, tôi phát hiện ra rằng bạn cùng bàn mới này tuy ít nói nhưng rất nghĩa khí, tôi ngủ trong giờ, anh ta giúp tôi để mắt đến giáo viên, khi đứng lên trả lời câu hỏi, anh ta báo đáp án cho tôi, sau giờ học còn giúp tôi lấy nước.
Có thể nói là bạn cùng bàn kiểu mẫu.
Vì vậy, trưa hôm đó tôi rất vui vẻ, khi chuẩn bị đi tìm Lộ An theo như đã hẹn, Diên Sinh tiện miệng hỏi tôi có đi ăn ở căng tin không, tôi không lừa anh ta, trả lời là không.
Lén lút chạy từ lớp học đến sau ký túc xá của giáo viên, tôi nhìn thấy Lộ An đang dựa vào tường chờ tôi.
Lần trước dỗ dành anh ấy xong, tôi đã hứa rằng hễ trưa nào rảnh là sẽ đến đây tìm anh ấy. Lộ An vừa nhìn thấy tôi đến, khóe miệng đã hơi nhếch lên, chạy đến ôm chầm lấy tôi.
Tôi không để anh ấy ôm lâu, sợ anh ấy chịu không nổi.
Ở bên Lộ An một lúc, tôi liền quay về.
Trên đường về, không hiểu sao mắt phải của tôi cứ giật liên hồi, khi đi qua một khu rừng nhỏ, tôi cảm thấy có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình.
Quay lại nhìn xung quanh, không có ai.
Tôi tiếp tục đi, trong lòng cảm thấy bất an.
Đột nhiên quay đầu lại, tôi nhìn lên một cái cây. Thân cây không có gì cả nhưng tôi cứ cảm thấy ánh mắt phát ra từ đó.
Lại có người nghi ngờ tôi rồi, đối phương có thể không phải là người.
Tôi theo thói quen nói chuyện với 122 trong lòng, nói xong mới phát hiện ra 122 đi nghỉ rồi, bây giờ trong đầu tôi là hệ thống của bạn trai cũ của bạn trai cũ của bạn trai cũ của tôi.
Nói chung là bạn trai cũ đầu tiên.
Phó Ninh rất thức thời không nói gì.
Tôi cũng không mắc phải sai lầm nhỏ này nữa.