Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Các Đối Tượng Công Lược Của Tôi Hắc Hóa Rồi - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-08 19:13:47
Lượt xem: 3,065

7

Tôi không đến căng tin mà đi thẳng về lớp.

Chủ yếu là sợ không có thời gian, đến muộn lại bị chủ nhiệm lải nhải.

Vừa về chỗ ngồi nằm xuống một lúc, tôi đã nghe thấy tiếng ghế kéo ra, tôi ngẩng đầu định chào hỏi, tầm mắt đã bị một chiếc pizza được một bàn tay đưa tới thu hút sự chú ý.

Theo bàn tay đó nhìn lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt của Diên Sinh.

Giấu đi vẻ mất mát khó hiểu trong mắt, tôi trêu chọc: "Đẩy sang đây là… cố ý mua cho tôi à?"

Diên Sinh ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh tôi, bình thản nói: "Ăn nhanh đi."

Tôi mừng rỡ như điên, không khách sáo chút nào, cầm lấy pizza ăn ngay, vừa ăn vừa khen: "Quả nhiên là cậu, bạn cùng bàn tốt của tôi, có cậu là phúc của tôi."

Sau khi nghe xong, Diên Sinh đột nhiên quay mặt về phía tôi, trong mắt có vẻ dò xét: "Trước đây cậu đã nói câu này với người khác chưa?"

Tôi suy nghĩ một chút, hình như chưa từng nói với mấy đối tượng công lược như vậy, làm tròn thì coi như là chưa.

"Không, chỉ có cậu thôi." Tôi trả lời rất dứt khoát.

Sau vài ngày tôi vẫn bình an vô sự. Thỉnh thoảng gặp một vài đối tượng công lược ở trường, cuối cùng vì nhiều lý do khác nhau mà họ đều không nhận ra tôi.

Cuối cùng cũng vượt qua một tuần, sau khi tan học tôi chào tạm biệt bạn cùng bàn, đi taxi thẳng về nhà.

Trở về ngôi nhà quen thuộc, tôi vội vàng giải quyết bữa tối, tắm rửa xong liền đi ngủ.

Nửa đêm khát nước, tôi mơ màng cầm cốc ra phòng khách lấy nước, đứng uống ừng ực, tỉnh táo hơn một chút, tôi lại lấy thêm một cốc, định mang vào phòng.

Đi ngang qua ban công, đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh khiến tôi lập tức nổi hết cả da gà, đặt cốc lên bàn, chậm rãi tiến về phía ban công, kéo rèm cửa định khóa cửa sổ lại.

Khi khóa cửa, tôi vô tình liếc nhìn ra bên ngoài. Cảnh tượng đó suýt chút khiến tôi hồn bay phách lạc.

Trên ban công có một người đàn ông, anh ta mặc đồng phục của trường chúng tôi, quay mặt về phía tôi mỉm cười.

Tôi chỉ muốn c.h.ế.t tại chỗ.

Không chỉ bởi vì đây là tầng mười ba, mà còn bởi vì người đứng kia chính là bạn cùng bàn tuyệt vời trăm năm có một của tôi, Diên Sinh.

Diên Sinh đối mặt với tôi qua lớp kính thủy tinh, ngón tay chỉ về phía bàn tay đang khóa cửa lại của tôi, ý bảo tôi mở ra.

Tôi bướng bỉnh lắc đầu.

Giây tiếp theo, cậu ta mỉm cười sờ vào tấm kính.

Cửa sổ rơi xuống nền nhà tôi trong nháy mắt vỡ tan thành từng mảnh vụn.

Diên Sinh còn chu đáo tắt tiếng, khiến cho toàn bộ quá trình đều diễn ra trong im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cac-doi-tuong-cong-luoc-cua-toi-hac-hoa-roi/chuong-5.html.]

Vi phạm thiết lập nhân vật sẽ bị trừ điểm nhưng với tính cách như Diên Sinh thì cậu ta không sợ chút nào.

Bản edit thuộc quyền sở hữu của Bút - page Anh Ba Chị Út và được đăng tải trên web MonkeyD, vui lòng không reup.

8

Tôi lại bị trói.

Nói chính xác hơn là bị Diên Sinh dùng một phép thuật nhỏ trói lại, không thể cử động.

Tôi ngồi thẳng trên ghế sofa, Diên Sinh ngồi đối diện tôi, uống một ngụm nước trong ly mà tôi vừa đặt trên bàn, đôi mắt nhìn tôi đầy thích thú.

Thấy anh ta không nói gì, tôi đành thử dò hỏi: "Xin hỏi tôn tính đại danh?"

Diên Sinh này nhìn là biết xuất thân từ giới tu chân, vừa rồi cậu ta dùng thuật trói thân với tôi, hồi trước khi làm nhiệm vụ tôi cũng từng học, chỉ tiếc là bây giờ đã quên sạch, với cơ thể này của tôi cũng không làm được gì.

Tôi dám chắc mình tuyệt đối chưa từng công lược Diên Sinh.

Vậy thì chắc chắn là cậu ta đã nói dối tôi về tên của mình.

"Sư tỷ có thể tự đoán xem không?" Cậu ta nghiêng đầu, mắt hơi nheo lại, khóe môi cong lên: "Dù sao thì, tôi chỉ cần nhìn là nhận ra sư tỷ ngay."

"Nếu sư tỷ quên tôi, không nhận ra tôi, tôi sẽ rất buồn đấy."

Tôi chửi thề, sư tỷ gì chứ, trong các thế giới với đủ loại hình tượng mà tôi từng trải nghiệm, tuyệt đối không có tên điên nào như cậu, cậu đang làm cái quái gì vậy, tôi căn bản không quen cậu mà!!!

Trong lòng tôi gào thét nhưng trên mặt không biểu lộ ra, giả vờ như vừa hiểu ra.

"A ha ha, sư đệ nói gì vậy, tôi quên ai cũng không quên cậu, chỉ là tôi... dạo này đầu óc hơi lú, có hơi, hơi quên cậu một chút, ờ, tên là gì nhỉ?"

Diên Sinh đổi tư thế, lười biếng nói: "Vậy thì thế này nhé, sư tỷ A Ngôn."

"Cái gì..." Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, lập tức nuốt những lời định nói ra.

Đồng tử rung lên.

Đây không phải là sư đệ ngây thơ trong thế giới thứ hai của tôi sao? Người luôn đi theo sau tôi, ngọt ngào gọi tôi là sư tỷ, ngượng ngùng hỏi tôi nên tặng quà gì cho con gái, khi tôi đánh nhau thì cổ vũ tôi, khi tôi đánh mệt thì quạt mát lau mồ hôi cho tôi, luôn giúp tôi hoàn thành bài tập và chịu phạt thay tôi, sư đệ Tạ Thám.

Tôi tự hỏi sao lại thế, luôn cảm thấy hành động của Diên Sinh có chút quen thuộc.

Còn có lần hỏi tôi đã nói câu đó với người khác chưa.

Với Tạ Thám thì tôi chắc chắn đã nói rồi, mà còn không chỉ một lần.

Mỗi lần Tạ Thám chịu phạt thay tôi, tôi đều ôm cậu ấy khóc nức nở nói: "Sư đệ, có sư đệ là phúc của sư tỷ."

Nhưng vấn đề là, tôi chưa từng công lược Tạ Thám, vì lần công lược đầu tiên không thành công, hệ thống ở thế giới thứ hai đã không giao nhiệm vụ công lược cho tôi.

Cho nên suốt quá trình tôi vẫn luôn coi Tạ Thám là tiểu đệ, bạn tốt, sư đệ tốt, tóm lại là chỉ là tình bạn bình thường, tình yêu ở đâu ra?

Có phải nhầm lẫn rồi không?

Loading...