Cánh Nhạn Đã Có Chốn Về - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-10-26 00:54:36
Lượt xem: 1,029
"Phù Phong, mẫu phi ta vô dụng, từ nhỏ ta đã sống như đi trên băng mỏng, toàn cung phi tần đều muốn hại ta. Chỉ có nàng, thật lòng chăm sóc ta, yêu thương ta. Khi ta còn nhỏ, không ngủ được, nàng còn hát ru cho ta nghe, chúng ta vẫn có thể như trước mà. Tần Đoan cuối cùng cũng c.h.ế.t rồi, hắn chỉ là một kẻ hoạn quan mà lại có được nàng, hắn không xứng. Nàng trở về bên ta, ngoài vị trí Hoàng hậu, ta có thể cho nàng mọi thứ. Ta không quan tâm đến quá khứ của nàng, ta…"
Mặt thật đẹp, biểu cảm thật ngây thơ.
Ghê tởm cũng thật sự ghê tởm.
Ta tát hắn một cái, để hắn tỉnh táo lại.
"Đây là thay Tần Đoan đánh ngươi."
Tần Đoan của ta, không đến lượt ngươi phỉ báng.
"Luôn miệng gọi hoạn quan, ngươi có gì hơn chàng? Chỉ dựa vào ngươi có hơn hai lạng thịt, hay do ngươi may mắn sinh ra làm hoàng tộc? Chỉ có ngươi là Tĩnh Vương gia chịu oan ức, chỉ có ngươi sống như đi trên băng mỏng. Ta và Tần Đoan, ai chẳng khổ gấp trăm lần ngươi, chúng ta bị người ta đạp xuống băng lạnh vô số lần, phải tự mình leo lên. Hoàng tử, Tĩnh Vương gia , Hoàng thượng—"
Ta gọi hắn theo từng danh xưng, cái sau càng thêm tôn quý, tiếng cười mang theo sự điên cuồng.
Tĩnh Vương gia hai mắt đỏ ngầu, càng thêm giống yêu nghiệt.
"Chúng ta sinh ra kiếp nghèo hèn thì không xứng có tình cảm, chỉ biết ngửa mặt chờ ngươi ban phát tình yêu, chỉ có ngươi cao cao tại thượng, hoàng thất quý tộc, toàn thiên hạ đều phải quỳ xuống mà đưa mặt ra để ngươi lau giày, c.h.ế.t cũng phải cười mà hô lên tạ ơn, đó mới là vinh quang của chúng ta, còn gì khác thì đều là tà giáo đáng nghìn đao vạn sát, có phải không, Hoàng thượng tôn quý?"
Ta thở không ra hơi, ho mạnh một trận, cố gắng vịn lấy cạnh quan tài, nhìn Tần Đoan với gương mặt không còn nhận ra được nữa, tim đau như bị xé ra, từng cơn từng cơn, nước mắt rơi lã chã.
"Tội lớn nhất của Tần Đoan, chẳng qua là khi còn nhỏ không có sức phản kháng bị người ta bắt nạt."
Tần Đoan đã g.i.ế.c không ít người, đạp lên xác người khác mà tiến lên, nhưng hắn cũng biết thương dân nghèo khổ, xây dựng đê điều, mở kho cứu tế; hắn cũng có hoài bão và tài năng, củng cố biên cương, ngăn chặn ngoại xâm.
Ta thường hay ở thư phòng thêm dầu, mài mực cho hắn, đêm khuya không chịu nổi, ta ngồi trên ghế chợp mắt, chẳng biết khi nào thì hắn bế ta lên giường. Sáng thức dậy, bên cạnh không thấy hắn đâu.
Tấm lòng cần mẫn của chàng, ta đã thấy rõ từng ngày. Nếu không có chàng, một triều đại rộng lớn như vậy, sao có thể trụ vững chỉ dựa vào một Hoàng đế già yếu và đứa trẻ ham chơi leo cây suốt ngày?
Thành bại luận anh hùng, chàng đã bại, nên bị coi là kẻ ác. Kẻ viết sử sau này, nào có thể để chàng xoay chuyển cục diện.
Nhân sinh há có thể chỉ bằng vài lời phán xét mà định đoạt đúng sai? Thôi thì, chàng đã đi rồi, chàng đã vĩnh viễn rời xa.
Một luồng m.á.u tanh nghẹn trong cổ họng, ta nôn ra m.á.u đen, áo nhuốm đầy. Ta ngã ngược ra sau.
Vương gia bước tới ôm lấy ta. Ta cố tránh xa, nhưng không thoát khỏi vòng tay hắn. Gương mặt hắn đầy lo lắng, hô gọi thái y.
Ta lắc đầu: “Vô ích thôi, ta đã uống độc dược rồi. Khi ngươi vào thành, ta đã biết chắc chắn rằng chàng sẽ gặp chuyện không may.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/canh-nhan-da-co-chon-ve/chuong-19.html.]
Ta yếu ớt ngã trong lòng Vương gia, lại thổ thêm một ngụm m.á.u đen.
“Hoàng thượng, nể tình nô tỳ từng chăm sóc ngài, xin ngài ban cho nô tỳ một điều cuối cùng.”
Khi chàng mất, quyền thế của chàng dĩ nhiên sẽ rơi vào tay Vương gia. Vì thế ta biết, ngài sẽ đáp ứng yêu cầu cuối cùng của ta.
“Nàng nói đi.” Vương gia đáp, giọng nghẹn ngào.
“Xin tha cho hai tỳ nữ của ta, cho họ đem ta và chàng về quê hương an táng.”
Ta nắm chặt cổ tay Vương gia, cố mở mắt, nhìn hắn bằng ánh mắt khẩn cầu.
Hắn khẽ gật đầu.
“Ngài không nuốt lời chứ?”
Ta dồn chút sức tàn, giơ ngón út ra.
“Không nuốt lời.”
Hắn cũng giơ ngón út, cùng ta móc ngoéo, như khi chúng ta còn nhỏ. Một giọt lệ rơi trên tay ta. Cuối cùng, tay ta rơi xuống, không còn sức nữa.
Tần Đoan, chàng không đến, vậy ta sẽ đến tìm chàng. Cùng nhau sống, cùng nhau chết, ta không còn gì hối tiếc nữa.
16
“Này, đừng nằm nữa, mau dậy giúp ta phơi chăn, hôm nay hiếm có ngày nắng đẹp như vầy."
Ta khẽ đá nhẹ vào chân của Tần Đoan hai cái. Người này ba mươi tuổi mà sống cứ như lão ông tám mươi, chỉ mong ngày nào cũng uống trà, nằm dài dưới ánh nắng.
Tần Đoan cất giọng thở dài, từ từ leo ra khỏi ghế.
"Gì chứ, cô cô không chịu để ta vui sướng một chút. Mùa đông có nắng, tất nhiên phải phơi cho đàng hoàng, làm gì mà phải làm việc." (Đoạn này là Tần Đoan chỉ muốn tắm nắng, lười làm).
"Tần đại gia, ngài mà gọi đó là chút xíu sao? Ngài phơi cả buổi chiều rồi còn gì."
Tần Đoan nhận lấy chăn bông từ tay ta, treo lên sợi dây, đôi tay dài và thon đã từng nắm giữ đao kiếm, cầm giữ ngọc tỷ, nay đang đập đập chiếc chăn mềm mại.
Ánh nắng chói chang, chàng nheo mắt lại, nét mặt lười biếng như con mèo mập mà chúng ta nuôi.
Tần Đoan à, chàng quả thực là một tên xấu xa.