CHA QUÝ NHỜ CON - 8
Cập nhật lúc: 2024-10-11 18:15:21
Lượt xem: 1,062
Cuộc tranh cãi về hạt giống giữa Hộ bộ và Đài Thành đã kết thúc theo một cách khác.
Tấn vương bị ám sát, tuy không c.h.ế.t nhưng nửa đời còn lại không thể đi lại được.
Bệnh tình của Thánh thượng cũng hồi phục, còn đích thân đi thăm Tấn vương.
Thái Tướng quân cảm thấy kỳ lạ: "Chắc chắn có người đứng sau giúp ta, ngày đầu tiên vào ngục, chúng đối xử với ta rất thô lỗ, đến ngày thứ hai thì khác, như thể ta là tổ tiên của chúng vậy.
"Thậm chí Thánh thượng còn gặp riêng ta, nói ta không cần lo lắng, rằng ngài biết ta không phải kẻ gây chuyện vô lý, quân lương cũng sẽ được bổ sung ngay lập tức."
"À," Thái Tướng quân nói, "Thánh thượng còn hỏi thăm ngươi, còn nói cuối năm sẽ mời ngươi cùng ta về kinh diện thánh."
Nữ Tướng quân Đại Chu không hồi kinh, nghĩa là, tuy ai cũng biết ta là nữ tướng quân, nhưng chưa từng hồi kinh diện thánh.
"Trường Anh, ta biết mà, ngươi nhất định có thể vượt qua ta, vượt qua tất cả."
Ta thực ra chẳng bận tâm lắm, hồi kinh hay không, dù sao ta vẫn là tướng quân, không ai có thể lấy đi công lao của ta. Ngược lại, nếu có hồi kinh, Thánh thượng cũng chẳng thể thăng chức cho ta thêm nữa.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Ta không muốn về kinh, nếu có thưởng thì ban cho ta vàng bạc đi."
Thái Tướng quân lộ vẻ thất vọng.
Chuyện này, ta kể lại với Tống Vô Vọng, ta tưởng chàng sẽ có cùng biểu cảm như vậy.
Không ngờ chàng chỉ nói: "Thưởng vàng bạc là hợp lý nhất, nên vậy."
Ta ngạc nhiên: "Chàng thật sự hiểu sao?"
Tống Vô Vọng cười, ánh mắt sâu xa: "Tiền nắm trong tay mới là của nàng, còn những thứ khác đều là phù du, người ta muốn lấy là lấy được."
"Anh hùng tương ngộ, quả thật tâm ý tương đồng."
Tống Vô Vọng chắp tay trước ta: "Có thể đồng cảm với Cố tướng quân, là phúc khí của Tống mỗ."
"Mẫu thân," Vô Ưu và Vô Lự nhào tới ôm lấy ta, "Mẫu thân, tối nay chúng ta cùng ngủ nhé."
Ta vỗ nhẹ vào m.ô.n.g hai đứa: "Các con ngủ như đánh võ, giờ này xương sườn mẫu thân vẫn còn đau đây."
Hai đứa trẻ cười khúc khích, nhảy nhót trên giường, Tống Vô Vọng ngồi bên cạnh, khuôn mặt tràn đầy nụ cười.
Đêm đó, ta ôm hai đứa trẻ ngủ, nửa đêm tỉnh dậy thì thấy Tống Vô Vọng ngồi bên giường nhìn chúng ta.
"Giật cả mình." Ta ngồi dậy, "Nửa đêm không ngủ, ngồi đây ngắm chúng ta ngủ sao?"
Tống Vô Vọng đưa ta một chén trà ấm: "Nàng hay dậy uống trà nửa đêm, ta chờ nàng uống xong rồi mới đi ngủ."
"Tống Vô Vọng," ta cầm chén trà, có chút nghi hoặc, "Vì sao chàng lại đối tốt với ta như vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cha-quy-nho-con/8.html.]
Tống Vô Vọng dịu dàng nói: "Bởi vì trên đời này chỉ có nàng là xứng đáng để ta làm vậy."
Mặt ta đỏ bừng, người này, lời ngọt ngào nói thật dễ dàng.
Tống Vô Vọng xoa đầu ta: "Đừng cảm thấy áp lực, cho dù khi nào nàng chấp nhận ta, ta đều có thể chờ, chỉ cần nàng không đuổi chúng ta đi, chỉ cần… nàng có thể vui vẻ."
Ta ngẩn ngơ nhìn chàng, tâm trạng phức tạp.
Hôm sau, khi chúng ta còn đang ở ngoài đồng, Lưu thẩm ở thư viện vừa quét dọn vừa chạy đến, khóc lóc.
"Cố tướng quân, Tống tiên sinh." Bà vừa khóc vừa nói, ta phải nghe một lúc mới hiểu: "Bà đừng vội, cứ từ từ nói."
Lưu thẩm nói lại một lần nữa, ta mới nghe rõ: "Đã ra ngoài quan ải rồi sao? Ai bảo hắn đi? Ta chẳng phải đã cấm rồi sao?"
"Lần đầu tiên hắn nói ngoài đồng cỏ có nhiều thứ tốt, ai ngờ… đã chiều rồi mà vẫn chưa thấy về." Lưu thẩm nói, "Tướng quân, ngài có thể phái người đi tìm không?"
"Chúng ta sẽ đến Lộc Nhĩ Quan xem, biết đâu hắn đã quay về." Ta nói.
Lưu thẩm liên tục gật đầu.
Bên ngoài Lộc Nhĩ Quan là thảo nguyên, cỏ lúc này chưa xanh, nhìn xa xa chỉ thấy một màu hoang vu.
Mùa này, chỉ khi tiến sâu vào thảo nguyên mới thấy được những chồi xanh, người Bắc Mạc cũng chắc đang ở khu vực đó.
"Hắn nói ra ngoài quan thì đi hướng nào không?" Ta hỏi Lưu thẩm.
Con trai bà không đi theo cổng quan, mà trèo núi ra ngoài, giờ ngoài bà ra, không ai biết hắn đã đi đâu.
Lưu thẩm giải thích thêm nhiều, cuối cùng mới nói rõ, con trai bà đã đi vào sâu trong thảo nguyên.
"Vậy là hướng bắc rồi."
10
Chờ nửa canh giờ, vẫn không thấy Trần Cường, con trai của Lưu thẩm trở về.
Ta quyết định tự mình đi tìm.
"Ta sẽ đi cùng nàng." Tống Vô Vọng nói.
"Chàng không biết võ công, ta lại phải lo cho chàng, chàng cứ ở đây chờ ta là được."
Tống Vô Vọng vốn luôn dễ tính, nhưng lần này lại rất cứng đầu.
Cuối cùng không còn cách nào, ta đành mang chàng theo ra ngoài quan, đi về hướng bắc, đi mười dặm mà vẫn không thấy ai.
"Qua hướng núi Mẫn xem thử." Tống Vô Vọng chỉ về phía đông bắc, "Nếu đi săn, nơi đó là chỗ tốt."