CHA QUÝ NHỜ CON - 9
Cập nhật lúc: 2024-10-11 18:15:59
Lượt xem: 932
Ta cũng thấy hợp lý.
Núi Mẫn không có cây, toàn là đá trơ trụi, Tống Vô Vọng đứng trên một tảng đá, bỗng quay lại đưa tay về phía ta.
"Độ cao này, Tống tiên sinh coi thường ta sao?" Ta nhảy lên tảng đá, quay đầu lại đắc ý nhìn Tống Vô Vọng.
"Vậy thì kéo ta lên." Chàng đưa tay về phía ta.
Ta liếc chàng một cái, nhưng vẫn nắm lấy tay chàng.
Hai tay nắm lấy nhau, tim ta khẽ nhảy lên, ngạc nhiên nhìn Tống Vô Vọng: "Chúng ta... trước đây từng nắm tay nhau sao?"
"Nàng nghĩ ra điều gì sao?"
Ta lắc đầu: "Chỉ là cảm thấy có chút quen thuộc."
Tống Vô Vọng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không buông tay ta, dẫu có muốn giãy cũng không thoát.
"Chàng đúng là không biết xấu hổ, Tống Vô Vọng."
"Có liêm sỉ thì chẳng có thê tử, mặt mũi của ta, nàng muốn đạp thế nào cũng được."
Ta liếc chàng một cái.
Chúng ta đi vòng quanh núi một hồi, khi đang định đổi chỗ thì tình cờ gặp được Trần Cường.
"Tướng quân, Tống tiên sinh, hai người đến tìm ta sao?"
Trần Cường đeo một cái túi lớn, rõ ràng đã tìm được không ít thứ tốt, nhưng hắn cũng bị thương, đi lại khập khiễng.
"Ngựa của ngươi đâu?" Ta hỏi.
Dưới chân núi không thấy con ngựa của hắn.
"Chạy rồi." Trần Cường gãi đầu, "Lúc vào núi ta gặp sói, ngựa sợ quá chạy mất."
"Sói đâu?" Tống Vô Vọng nhíu mày hỏi.
"Ta, ta g.i.ế.c c.h.ế.t rồi." Trần Cường là thợ săn lâu năm, hắn hiểu tại sao Tống Vô Vọng lại hỏi kỹ, "Chắc không sao đâu? Ta không g.i.ế.c nó ở đây, mà ở đầu bên kia của núi."
Ta nói với Tống Vô Vọng: "Chúng ta cưỡi chung một ngựa, nơi này không nên ở lâu."
Tống Vô Vọng gật đầu.
Chúng ta cưỡi ngựa trở về, đi được bảy, tám dặm, trời đã bắt đầu tối, chuyện mà ta và Tống Vô Vọng lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.
Sói đến.
Ban ngày Trần Cường đã g.i.ế.c một con, bây giờ bầy sói kéo đến trả thù.
Không chỉ có sói, mà còn có một đội nhỏ người Bắc Mạc xuất hiện theo.
Ta đếm qua, tổng cộng mười một người, lưng đều đeo đao cong, rõ ràng là binh lính chứ không phải dân du mục.
"Ngươi quay về gọi người đến, chúng ta chặn hậu."
Trần Cường sợ đến mức sắp khóc, vội vàng thúc ngựa phi nhanh trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cha-quy-nho-con/9.html.]
Tống Vô Vọng ôm chặt eo ta hơn, hỏi: "Nàng có sợ không?"
Ta đã gắn tên vào cung, lạnh lùng đáp: "Chỉ vài con sói, mười mấy người, có gì đáng sợ."
11
Ta biết rõ khả năng của mình, chỉ cần họ không có viện binh, tối nay chúng ta chắc chắn sẽ bình an vô sự.
"Miệng ta quả thật xui xẻo."
Nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa, ta quay sang nhìn Tống Vô Vọng: "Chàng cướp lấy ngựa của chúng, chạy nhanh mà về ngay."
Nếu không, đêm nay chúng ta sẽ bỏ mạng tại đây.
Tống Vô Vọng nói một câu không đầu không đuôi: "Cả đời này, ta sẽ không rời xa nàng nữa."
Nữa? Trước đây chàng đã rời xa ta sao?
Ta chưa kịp suy nghĩ kỹ, bọn người kia đã lao tới.
So với việc bị truy sát, điều làm ta ngạc nhiên hơn là Tống Vô Vọng lại biết võ công, hơn nữa, võ công của chàng rất giống với ta.
"Võ công của chàng, học từ ai?"
Ta học võ từ phụ thân, mà võ công của phụ thân ta có nguồn gốc từ một môn phái chính quy, không phải võ lẻ tẻ.
Võ công của chàng cũng là do phụ thân ta dạy sao?
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Phải rồi, chàng nói đến Đài Thành để tìm người, chẳng lẽ trước đây chàng đã từng đến đây?
Trong lòng ta rối bời, cảm giác như có điều gì đó thoáng qua, nhưng không kịp nghĩ thông suốt.
Tống Vô Vọng nói: "Nếu tối nay chúng ta có thể trở về an toàn, ta nhất định sẽ kể hết mọi chuyện cho nàng."
"Được, ta chờ chàng giải thích." Ta nâng đao lên, đỡ cú c.h.é.m của kẻ địch, rồi nhảy lên, một đao c.h.é.m vào cổ đối phương, nhưng lực không đủ, đầu chỉ còn treo lủng lẳng trên cổ người đó.
Ta lau vết m.á.u trên mặt, nhảy lên ngựa, sau lưng, Tống Vô Vọng b.ắ.n một mũi tên giúp ta...
Người đối phương ngày càng đông, hai chúng ta đã hoàn toàn không chống đỡ nổi: "Chạy về hướng quan ải, chắc chắn viện binh đã ra ngoài."
"Được."
Chúng ta thúc ngựa chạy như điên, đằng sau là tiếng cười lớn của người Bắc Mạc, và ta nghe thấy giọng của Lỗ Nhĩ Cách: "Nữ nhân kia là Cố Trường Anh, bắt sống nàng, ta thưởng một trăm lượng bạc."
Lỗ Nhĩ Cách rất phấn khích, mục tiêu lớn nhất đời hắn là g.i.ế.c ta.
"Lỗ Nhĩ Cách, đồ hèn nhát, cả đời ngươi sẽ không bao giờ bắt được ta."
Bị hắn bắt, ta thà tự sát tại chỗ còn hơn.
"Trường Anh," Tống Vô Vọng đột nhiên nói, "Nàng đi trước, ta chặn hậu."
Ta nhìn Tống Vô Vọng, quát: "Nói bậy! Đi thì cùng đi.
"Ta sẽ không sao."
Chàng thúc ngựa chắn trước ta, rồi bất ngờ ngã từ lưng ngựa xuống. Ta hét lên: "Tống Vô Vọng!"