Chàng Cận Vệ Có Mặt Nạ Nanh Sói - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-07 22:56:48
Lượt xem: 744
Hắn mở miệng, giọng nói run rẩy: "Nhưng ta... cố tình để nàng lãng phí quá nhiều năm tháng tốt đẹp, nàng không hận sao?"
Hóa ra Thiệu Du luôn biết rằng ta không còn ở cái tuổi mười sáu, mười bảy rực rỡ nữa.
Hắn đang cược, cược rằng ta có thể dựa dẫm vào hắn đến mức nào. Nhưng không ngờ, ta đã chờ đợi hắn sáu năm, lại có thể dễ dàng từ bỏ.
"Giờ đây, mặc dù ta đã hai mươi hai tuổi, nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp, vẫn lấp lánh như xưa. Dù có ba mươi hai, bốn mươi hai, chỉ cần ta cảm thấy hài lòng, thì đó không phải là thời kỳ đẹp nhất sao?"
Ta từ từ thở ra, bình tĩnh nói: "Cho nên, Thiệu Du… ngài không thiếu nợ ta điều gì cả."
Nghe xong,Thiệu Du đột nhiên cười khổ, đôi mày đượm đầy sự chua xót.
"Nhưng Vãn Thư, nàng lẽ ra đã sớm là thê tử của ta…"
Hắn vừa định tiến lên, thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng.
"Đại nhân, đã muộn rồi."
Phía trước xe ngựa của ta, Trầm Yến càng siết chặt dây cương.
Dưới chiếc nón rộng vành đen, vẻ ngoài của chàng càng trở nên lạnh lẽo, nghiêm nghị: "Xin đại nhân chú trọng vào việc chính, đừng để lỡ thời gian triệu kiến của Thái hậu."
Cuối cùng nhận ra có người khác ở đây, ánh mắt Thiệu Du tức thì đỏ như máu: "Trầm Yến, ta còn chưa kịp tính sổ với ngươi. Sao, có vui khi đào góc tường không?"
"Chàng không đào góc tường, là ta chủ động."
Có lẽ vì sự bình tĩnh của ta mà Thiệu Du lại tức giận đến cười: "Vậy ta hiểu rồi, chẳng lẽ nàng nhìn hắn giống ta đến vài phần, nên mới…"
"Thiệu Du!"
Ta nhẹ nhàng cắt đứt lời hắn: "Từ ngày gặp gỡ ngài, ta đã luôn bị đẩy theo phía ngài, chuyện hôn ước gấp gáp, phải giả bộ ngoan ngoãn để chấp nhận số phận. Thời điểm đó, ta đối đãi tốt với ngài, chính là vì muốn trốn tránh ánh mắt thế gian mà phải giả vờ ngoan ngoãn. Những gì mà ngài gọi là thích, chính là ta đang chấp nhận số phận, đang tự an ủi mình, để xem ngài như sự cứu rỗi.”
"Và với Trầm Yến, mới thực sự là lựa chọn của ta sau khi tỉnh ngộ. Ta thích chàng, điều này là thật, không liên quan đến ngài."
Thiệu Du ngẩn ra.
Hình như đoán ra điều gì, hắn ngây dại nhìn ta, lại nhìn Trầm Yến, bỗng chốc ánh mắt rực lửa.
"Vậy nên, người được người thân xa xôi giới thiệu cho hắn, chính là nàng?"
Trầm Yến luôn quay lưng về phía ta, không rõ biểu cảm, chỉ nghe thấy hắn nhẹ nhàng cười: "Xin đại nhân nhớ rất rõ, ngài còn từng hứa hẹn, đến lúc sẽ đến dự tiệc."
Móng ngựa vang lên lộp bộp, bụi đất bay mù mịt. Khi ta hoàn hồn lại,Trầm Yến đã thúc ngựa chạy nhanh, dẫn ta về hướng hoàng cung.
Phía sau, chỉ còn lại hình ảnh Thiệu Du thất thần ngồi bệt trên đất, và tiếng thở dài bất lực của Trưởng công chúa Ngọc Hoa đang gấp rút chạy đến: "Con ơi, nên để nàng ấy đi thôi!”
13
Ta đến thỉnh an Thái hậu, trong lúc đó, Trầm Yến lại được Thánh thượng triệu vào.
Khi về ta vừa khéo gặp lại hắn tại cửa cung, ánh chiều đã tắt hẳn.
“Trầm Yến.”
Ta chỉnh lại tay áo, từ tốn nói: “Ta đã dùng công lao của bản thân để đổi lấy sự đồng ý của Thái hậu, từ nay sẽ để chàng tự do.”
“Chỉ là, bên phía Thiệu gia hẳn vẫn còn nhiều ý kiến, nhưng chỉ cần một lời của Thái hậu, chỉ cần chàng theo Tham tướng Phủ Điền đến Diên Môn quan lập công, họ sẽ không thể phản bác gì thêm.”
“Chắc hẳn, chàng cũng đã nói với Thánh thượng như vậy phải không?”
Dẫu sao, ai lại muốn mãi mãi làm cái bóng.
Trầm Yến lại lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chang-can-ve-co-mat-na-nanh-soi/chuong-11.html.]
“Ta chỉ nghĩ đến nàng, A Hành.”
Ta không biết nói gì.
Hắn không hề báo cho Thánh thượng ý muốn rời khỏi Thiệu gia, mà là nhân cơ hội này tiến cử ta vào Thái y viện, để bên ngoài biết đến còn có một vị tiểu y sư gan dạ như ta.
Vì thế, ta đã nhận được cơ hội vào Thái y viện học tập rèn luyện.
Muôn ngàn lời nói, đều hóa thành nơi mềm mại nhất trong lòng.
Ta chỉ lặng lẽ đưa tay, đoạt lấy chiếc ngọc bội mà hắn thắt ở eo, chia nó làm đôi.
“Cái này, trước tiên để ta giữ lại.”
“Chàng có trâm bạc của ta, ta có ngọc bội của chàng, chúng ta ai cũng không thể quên.”
Trầm Yến im lặng không nói, chỉ mỉm cười nhìn ta.
Hắn chính là người như vậy. Bình tĩnh, trầm lặng, nội tâm sâu sắc, nhưng luôn có thể hiểu ta. Thế là đã đủ rồi.
Nửa tháng sau, ta đứng ngoài cửa thành Thái Nguyên tiễn hắn.
“Trong này nặng trĩu, là gì vậy?”
Trầm Yến mặc giáp, trang trọng nâng hộp gấm mà ta đưa cho hắn.
Ta ngượng ngùng ho khan liên tục.
“Thủy mã, ngũ vị tử, tứ dương.”
Đều là một số dược liệu có tính ôn hòa.
… Dùng để bổ thận trợ dương.
Hắn ngơ ngác: “Đưa cho ta những thứ này làm gì?”
Ta cũng ngơ ngác: “Đến nước này, chàng đừng cứng cỏi nữa. Tình trạng của chàng đã được Trương tỷ nói cho ta biết, nhưng chàng nhất định đừng tự ti, điều trị thật tốt, nhất định sẽ khỏe lại.”
Dù cuối cùng không còn duyên phận với ta, nhưng nếu có thể chữa khỏi bệnh tật, cũng có lợi cho chuyện hôn nhân sau này, không phải sao?
Hắn lập tức đỏ bừng mặt.
“Cái đó, là vì ta bị biểu tỷ chán ghét, nên mới cố tình nói như vậy.”
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Sau đó thắt lưng ta đã bị đôi tay lớn giữ chặt. Đây là lần đầu tiên ta thấy Trầm Yến điên cuồng và bá đạo như vậy. Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào đầu mũi ta, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Nếu A Hành không tin, tương lai tự mình thử xem sao?”
Ta xấu hổ tức giận quay mặt đi, nhưng không nỡ đẩy hắn ra.
“Chàng vẫn như xưa, không chịu đổi...”
Hắn ánh mắt bùng lên, dường như không thể tin nổi: “A Hành, nàng nói gì?”
“Ta nói, dù chàng trông cao hơn, gầy hơn, nhưng cũng vẫn không có chút nào thay đổi nào.”
“Tiểu Thất…”
Lời vừa dứt.
Ánh chiều tà kéo dài cái bóng ôm chặt nhau.
May thay đòng đời trôi qua, chúng ta rốt cuộc không còn lạc mất nhau nữa.
[Hoàn]