Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHÀNG PHI CÔNG CỦA TÔI - 19

Cập nhật lúc: 2024-07-12 10:55:32
Lượt xem: 93

9.

Tại đám cưới của Vương Mân, tôi mặc một chiếc váy ống nhỏ xinh xắn màu đỏ, còn Sở Thiên thì mặc một bộ vest giản dị màu trắng ngà.

Lúc chúng tôi vừa xuất hiện, mặt Lưu Nhu đã tối như đ.í.t nồi, tôi cầm ly sâm panh nhướng mày nhìn Sở Thiên, Sở Thiên rất hợp tác, cùng tôi uống một ly.

Chiếc váy cưới của Lưu Nhu trị giá cả triệu đô la, đắt nhất chính là chiếc váy đính kim cương, nhà thiết kế cũng đã đưa ra một ý tưởng tinh tế, sau khi xé bỏ cái đuôi dài bảy mét, chiếc váy cưới trở thành một chiếc váy ngắn gợi cảm.

Váy trên người tôi cùng kiểu như vậy những màu đỏ, Sở Thiên chọn bộ vest dựa theo váy của tôi, nó cũng giống với phong cách của Vương Mân.

Màn cưới của Lưu Nhu đã bị tôi phá hỏng trước, nếu không nổi giận thì chắc cô ta sẽ xuống địa ngục.

Người được gọi là phù dâu như tôi từ khi vào tới nơi đã vội vàng ăn uống, Úc Long Hắc Kim Bảo (một loại bào ngư) thay phiên nhau lên, rượu sâm banh cũng đều là hàng cao cấp, được ăn uống miễn phí còn có thể chọc tức c--hết Vương Mân và Lưu Nhu, tôi đối với trải nghiệm hôn lễ này thật sự là quá sung sướng.

Nhưng khi Lưu Cường đến nói chuyện chân thành với Sở Thiên, cảm giác vui vẻ của tôi bắt đầu giảm mạnh.

Tên k--hốn già này không có bộ mặt phản bội như tôi tưởng tượng, ngược lại, khuôn mặt đậm nét Trung Quốc khi về già này lộ ra vẻ già yếu đáng thương, đôi mắt cụp xuống, trông giống như một người cha đã hối hận sau khi làm những việc k--hốn nạn.

Tôi đã nghe Lý Mạc Sầu kể chuyện đã xảy ra với Sở Thiên từ khi anh còn nhỏ, điều này khiến tôi ghét Lưu Cường mỗi khi nghe nhắc đến tên ông ta, vì vậy khi lão k--hốn này đột nhiên xuất hiện như vậy, tôi không thể chấp nhận được.

Nhưng hai cha con họ ngồi riêng một bàn nói chuyện để giải tỏa nút thắt, tôi không thể đến đó nhe răng nanh vuốt được.

Mãi cho đến khi Lưu Cường trao kết quả chẩn đoán u não giai đoạn cuối và di chúc cho Sở Thiên, tôi mới tin một chút vào khuôn mặt khắc khổ của Lưu Cường.

Nghe nói con người trước khi c--hết tính tình sẽ thay đổi lớn, có lẽ Lưu Cường nhận thức được hành vi nửa đời trước của mình quá đốn mạt, cho nên muốn bù đắp cho Sở Thiên, nếu không cũng không phải là thể đầu thai.

Nếu đúng như vậy, thì tài sản thừa kế của anh không phải là không có gì. Tài chính Công ty Thiên Thiên bây giờ thực sự khó khăn. Sở Thiên cần tiền và Lưu Cường sẵn sàng cho. Tôi nghĩ Sở Thiên có thể lấy, có thể xem đó là khoản bồi thường cho tuổi thơ của anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chang-phi-cong-cua-toi/19.html.]

Trong lúc suy nghĩ, tôi đi theo Sở Thiên với khoảng cách không xa không gần, chú c--hó sữa nhỏ bị hơi ấm của cha làm cho chóng mặt trong giây lát, cúi đầu đi theo Lưu Cường, ngay cả nhìn đường cũng không nhìn. Tôi có chút lo lắng sơ Lưu Cường sẽ cho Sở Thiên xuống mương.

Vương Mân và Lưu Nhu đã tổ chức hôn lễ ngoài trời, trên bãi cỏ chỉ có vài gian phòng di động ở phía tây bắc. Lúc Lưu Cường dẫn Sở Thiên vào, tôi nhìn thấy Vương Mân, mẹ Vương Mân, Lưu Nhu, mẹ Lưu Nhu và mấy luật sư đều ở đây, đây rõ ràng là tổ chức một cuộc họp phân chia tài sản. Tôi không tiện đi vào quấy rầy, nhưng lại không cam lòng trước sự đơn độc của Sở Thiên, cho nên tôi liền bưng ly rượu giả vờ nghỉ chân ở góc tường để lắng nghe.

Lưu Cường nói về tình thân, sau đó tự kiểm điểm, sau đó thở dài và lau hai hàng nước mắt già nua để tổng kết những cái được và mất của cuộc đời mình, cuối cùng bắt đầu nghiêm túc nói đến chuyện thừa kế.

Đáng ngạc nhiên là, mặc dù mẹ của Lưu Nhu có một khuôn mặt xấu, nhưng bà ta không phản đối di chúc của Lưu Cường, gần như đã để lại toàn bộ tài sản cho Sở Thiên.

Quy mô tài sản mà luật sư đọc ra khiến tôi trợn mắt há mồm, cuối cùng tôi choáng váng trước từng con số, đúng là giàu có thật...

Lúc luật sư đưa bút cho Sở Thiên, ánh mắt tôi cũng không dám chớp, sợ con c—hó sữa nhỏ này cứng đầu từ chối nhận thừa kế. Ai ngờ, ngay cả một phút suy nghĩ cũng không có, Sở Thiên cầm lấy cây bút ký tên.

Đang ngây ngẩn khó hiểu, tôi thấy khuôn mặt vuông vức của Lưu Cường dần tối sầm lại và rũ xuống thành một củ mài già. Lưu Nhu bước lên phía trước để xem di chúc, ngay lập tức quay lại và hét vào mặt Sở Thiên: "Ý anh là gì?! Anh không muốn cha chia tài sản cho anh phải không? Nếu anh không muốn thì cút ra ngoài! "

Sở Thiên bình tĩnh đứng lên: “Được.”

Tôi nhìn Sở Thiên đi về phía mình, trong lòng thầm than, tuổi trẻ phù phiếm, loại tức giận này không đáng...

Nhưng nhìn nụ cười đẹp trai trên khuôn mặt của Sở Thiên, tôi cũng thấy buồn cười, anh chàng này có thể đã viết bậy vào di chúc cái gì đó, năng lượng tuổi trẻ đúng là thứ quý giá, không phải chỉ có tiền thôi sao, tự mình tạo dựng sự nghiệp vẫn là tuyệt nhất.

Tôi còn chưa kịp an ủi chính mình, dã thấy Lưu Nhu đã tức giận chặn Sở Thiên lại: “Dừng lại!"

Tôi cau mày nghĩ điều này rõ ràng là quá phức tạp.

Sở Thiên đang chơi đùa với cá tính ngang bướng của mình, nếu anh ấy không muốn thừa kế thì Lưu Nhu nên ngoác miệng cười đến tận mang tai chứ, tại sao cô ta lại tức giận như vậy? Sở Thiên dừng lại nhìn người những trong bên trong: “Tôi không muốn thừa kế, được không?"

 

Loading...