CHÀNG PHI CÔNG CỦA TÔI - 20
Cập nhật lúc: 2024-07-12 10:55:46
Lượt xem: 91
Lưu Cường ủ rũ nói: "Tiểu Thiên, cha muốn làm lành với con, cha đã thuyết phục được dì và em gái rằng con đã trưởng thành rồi, đừng giở trò nóng nảy như hồi còn nhỏ nữa.”
Sở Thiên như giẫm lên mặt ông ta: "Ông nên gọi tôi bằng tên đầy đủ! Lưu Cường, tài sản của ông cho con gái ông là được rồi, tôi không cần, nghe hiểu chưa?"
Lưu Cường nhìn Sở Thiên: “Tiểu Thiên, con biết rằng với khả năng của Tiểu Nhu, con bé không thể tiếp quản công việc kinh doanh của cha. Cha không còn được bao nhiêu ngày nữa. Mong muốn cuối cùng của cha là con sẽ kế thừa sự nghiệp của mình...”
"Sự nghiệp của ông?" Sở Thiên lui về phía sau vài bước, chỉ vào tờ di chúc: “Ý ông là mớ hỗn độn này đúng không? Ông và những thứ này, trông có vẻ giống như cho tôi tiền, nhưng nếu tôi đồng ý lấy, sẽ là một đống nợ. Ông đây là muốn lừa người mù sao?"
Lưu Cường dùng đôi mắt đen láy nhìn Sở Thiên một lát, sau đó lộ ra một nụ cười lạnh lùng như cũ: “Xem ra con còn hận cha, trước khi c—hết cha muốn bù đắp cho con, con vẫn cho rằng cha có ác ý.”
“Bù đắp đúng không?” Sở Thiên cầm bút viết lên di chúc, sau đó ngẩng đầu lên: “Tôi không muốn bất kỳ cổ phần nào. Chỉ cần đưa cho tôi hai căn hộ lớn ở trung tâm thành phố. Ông có thể bán chúng và rút tiền mặt trong vòng một tuần để đưa cho tôi."
Lưu Cường cười lạnh một tiếng: “Mày thật thông minh.”
Sở Thiên vứt bút, nửa nằm nửa ngồi trên ghế, nhìn xung quanh nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng: “Luật pháp quy định, con cái thừa kế tài sản của cha mẹ cũng có nghĩa vụ phải trả nợ. Ông làm đã làm loạn ở Phong Thành những năm này, giờ tính phá tường để bù vào khoảng thiếu hụt. Ông đã chạm vào loại tiền ảo nào? Bây giờ mớ hỗn độn đó không thể che đậy nữa, ai sẽ là người lấy nó lại cho ông. Là tôi, phải không? Số tiền ông có đã được chuyển ra nước ngoài, hai ngôi nhà đã liên hệ với cơ quan bất động sản vào sáng sớm nay, ông tính sang tên cho vợ và con gái mình phải không? Lưu Cường, gia đình ba người các người đã diễn vở kịch này hơn nửa năm chỉ vì hôm nay đúng không? Đầu tiên, để cho Lưu Nhu mỗi ngày tới chọc tức tôi, kích thích tôi về chuyện không được nhận quyền thừa kế, đợi tôi chịu đựng không nỗi muốn quay lưng với ông, ông liền xuất hiện chơi trò tình thân. Nhân tiện tôi cũng nhắc ông, không phải tôi không biết những mánh khóe ông làm sau lưng tôi nhằm cắt đứt chuỗi đầu tư vào Công ty tôi, ý định của ông là để hôm nay đưa tôi vào cái bẫy nhận thừa kế khổng lồ từ người cha ăn năn hối lỗi, ông nghĩ là tôi sẽ hoa mắt, nóng lòng muốn ký nhận thừa kế đúng không?”
Sở Thiên cười lạnh một tiếng: “Lưu Cường, tôi không có ng--u như vậy, mẹ kiếp nhà ông!"
Sở Thiên đá văng ghế đi ra ngoài, Lưu Nhu rống to: "Không được đi! Anh nhất định phải ký! "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chang-phi-cong-cua-toi/20.html.]
Mẹ của Lưu Nhu cũng hét vào mặt luật sư: "Ngăn cậu ta lại! "
Lưu Cường vẫn bình tĩnh: “Sở Thiên, mày gặp khó khăn về tài chính bởi vì mày, người sáng lập Công ty không có niềm tin trong vòng kết nối của bọn tao.”
Nghe vậy Sở Thiên dừng lại, Lưu Nhu đang đi theo sau anh giật mình vì anh đột ngột quay đầu, lập tức lùi lại vài bước để trốn bên cạnh Lưu Cường.
Ánh mắt Lưu Cường âm trầm lạnh lùng, nụ cười kiên quyết giống như con rùa già: “Nếu không ký, nửa năm sau mày sẽ không lấy được một xu.”
Sở Thiên quay đầu lại và liếc nhìn Vương Mỹ.
Vương Mỹ mỉm cười: “Trong giới đều biết tôi đã đầu tư vào hai vòng Thiên Sứ Luân của Công ty cậu, sao tôi phải đưa tiền cho cậu nếu không cậu không làm con c—hó sữa nhỏ của tôi? Ảnh và tin nhắn thoại tôi gửi cho được Mễ Hoa được thì cũng gửi được cho nhiều người trong trong ngành, người ta sẽ cho rằng giữa tôi và cậu có mối quan hệ ngầm không minh bạch.”
Sở Thiên quay đầu nhìn Lưu Cường.
Lưu Cường nở một nụ cười tự tin: “Việc kinh doanh của mày đốt tiền quá nhanh, vòng tài trợ tiếp theo sẽ không còn quá nhỏ, đó phải là một Công ty lớn có thể chi trả số tiền này. Họ sẽ tiến hành kiểm tra lý lịch của những người sáng lập. Với những chuyện tao đã sắp xếp lên người mày, rất khó để mày có được sự tin tưởng của họ. Hơn nữa, mày bị nghi ngờ chuyển lợi ích cho Công ty của bà Vương vì quan hệ cá nhân. Đây là một điều cấm kỵ trong ngành. Nếu mày không giải thích rõ ràng thì cũng chẳng ai cho mày một xu.”
Ông ta rất hài lòng với biểu hiện tức giận không thể kiểm soát của Sở Thiên, tiếp tục nói với một nụ cười nhếch môi: “Mày có thể chứng minh rằng những bức ảnh đó và tin nhắn thoại là giả, nhưng mày giải thích thế nào về hai khoản tiền đầu tư vào Thiên Sứ Luân? Mày phải chứng minh số tiền đó không phải do bà Vương đầu tư, mày chứng minh được không?" Anh ta nhìn Sở Thiên như mèo trêu chuột: “Chỉ cần tiết lộ nhà đầu tư, mày có muốn tiết lộ không?"
Sở Thiên tức giận muốn đẩy Lưu Cường nhưng anh đã bị hai luật sư chặn lại.