CHÀNG PHI CÔNG CỦA TÔI - 21
Cập nhật lúc: 2024-07-12 10:56:06
Lượt xem: 99
Sức khỏe của Lưu Cường dường như đang suy yếu, hít một hơi rồi mới tiếp tục cười: “Nhà đầu tư của mày là Lý Miêu, nhưng lúc đầu Công ty của mày quá nhỏ, hơn nữa hai khoản đầu tư mà bà ta cho mày đều không đáp ứng được một số chỉ số khó khăn của Sơ Ngạn, chắc chắn có một số bất thường trong quy trình hoạt động của bà ta, chỉ cần có người báo cáo, Lý Miêu chắc chắn sẽ bị Sơ Ngạn đình chỉ để điều tra, vì vậy chắc chắn mày sợ danh sách các nhà đầu tư bị tiết lộ.”
Ông ta nhàn nhã nhìn Sở Thiên: “Nếu một người như Lý Miêu mất việc, chắc chắn sẽ giống như bị gãy xương sống. Huống chi, nếu như chuyện như vậy xảy ra với bà ta, có người sẽ đẩy bà ta đi, tống bà ta vào t--ù mấy năm cũng không khó.”
Vương Mỹ nhìn Sở Thiên mặt xanh mét và mỉm cười: “So với cha cậu thì cậu vẫn còn non và xanh lắm. Cậu có thể đe dọa tôi khi cậu có được những bức ảnh và video của tôi và ông Trương, cậu cho rằng có thể uy h.i.ế.p được tôi sao? Chuyện này không có gì mới mẻ trong vòng tròn này. Sao mà đe dọa được tôi? Nếu cậu vạch trần, có thể tôi sẽ đóng vai nạn nhân và giành được làn sóng thiện cảm từ dư luận. Tất nhiên là tôi sẽ đấu tranh với cậu đến cùng, kiện tụng chắc chắn cũng sẽ có, Công ty nhỏ đang gặp khó khăn của cậu nếu để xảy ra vụ kiện như thế này là không tốt phải không?”
Tôi nghĩ rằng những nếp nhăn trên khuôn mặt của bà ta đang nhỏ từng giọt phấn khi bà ta cười, không biết hôm nay bà ta đã trét bao nhiêu cân phấn nền rẻ tiền lên mặt.
Sở Thiên nhìn Vương Mỹ: “Hôm qua tôi đã phát hiện ra anh chàng đã lừa tiền của bà. Bà có biết hắn đã làm tài xế riêng của Lưu Cường trong hai năm không?"
Vương Mỹ cười nói: "Không quan trọng nữa, Vương Mân cùng Lưu Nhu từ nay về sau là người một nhà...”
Sở Thiên ngắt lời bà ta: “Mặc dù những bức ảnh và video trong tay tôi không phải là hiếm trong ngành, nhưng bà không muốn tôi làm lộ, bởi vì một khi bị lộ, bà chỉ có thể kiện tôi, nhiều điều xấu xa của bà sẽ bị phơi bày, cho nên bà buộc phải dựa vào Lưu Cường để uy h--iếp tôi, Lưu Cường đã bày mưu kéo bà lên thuyền bằng cách nào?"
Lưu Cường ngắt lời anh: “Sở Thiên, kế thừa tài sản của tao không phải là điều không tốt với mày, chỉ cần mày hoạt động tốt ..”
Sở Thiên cười lạnh một tiếng: “Ông là đang chơi đùa sao?!”
Lưu Cường lạnh lùng nói: "Nếu mày không ký, chuỗi vốn của Công ty mày chắc chắn sẽ bị phá vỡ trong vòng nửa năm. Nếu mày ký, mày cũng có thể bơm vốn vào Công ty của mình thông qua việc vận hành tài sản của tao.” Ông ta lạnh lùng nhìn Sở Thiên: “Nhà tù dành cho Lý Miêu chỉ cách một lá đơn tố cáo.”
Lưu Nhu lấy phong bì từ trong túi ra và chế nhạo Sở Thiên: “Tao đã viết nó từ lâu rồi, không chỉ cái này, chỉ cần tao gọi điện thoại, một số báo cáo chi tiết hơn sẽ xuất hiện trên bàn của Sơ Ngạn và bộ phận nhân sự bên đó.”
Sở Thiên tức giận đánh rơi phong bì, hai luật sư tiến lên ngăn cản, Lưu Nhu cào hai ba vết m.á.u trên mặt, hung ác gào lên: "Tên tâm thần còn muốn đánh tôi! Sớm muộn gì cũng sẽ nhốt anh lại! Tôi nên mang theo dùi cui điện! Làm cho anh co giật trên mặt đất như anh đã làm trước đây! Anh còn muốn..."
Tôi đặt điện thoại di động lên giàn hoa trước cửa, tìm góc đẹp để ghi hình rồi lao vào với tất cả lý trí.
Thi tôi lao tới tát Lưu Nhu té xuống đất và đá cô ta, sức lực quả thực mạnh hơn một chút, nhưng tôi thực sự không có ý định g--iết ai. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ g—iết Lưu Nhu.
10
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chang-phi-cong-cua-toi/21.html.]
Trong lúc tôi đánh Lưu Nhu, Sở Thiên và Vương Mân nhất thời không thể kéo tôi ra, các luật sư được trả tiền để làm việc cũng không dám làm gì khi thấy họ đang đùa giỡn với mạng sống của mình.
Khi mẹ của Lưu Nhu và mẹ của Vương Mân đến gần, khung cảnh càng trở nên hỗn loạn hơn, Sở Thiên bảo vệ để họ không đánh tôi, nhưng anh ấy không thể ngăn tôi đánh họ, vì vậy anh đã lóng ngóng và ăn thêm mấy đòn.
Tôi càng bực mình hơn khi thấy có người lợi dụng cơ hội đánh lén tôi, tôi quay lại tát vào người đã kéo cùi chỏ của mình, và Lưu Cường đã bất tỉnh sau cú tát đó.
Đám cưới như biến thành đám tang, cặp vợ chồng mới cưới đang khóc lóc quanh ông ta.
Nhưng trước khi tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi vì lỡ tay g---iết người, Sở Thiên đã vớ lấy con d.a.o gọt trái cây trên bàn đè vào cổ họng của Lưu Cường. Lưu Nhu hét lên đẩy Sở Thiên ra, nhưng bị ánh mắt và động tác hung dữ của Sở Thiên buộc phải lùi lại.
Con d.a.o của Sở Thiên đè vào động mạch cảnh của Lưu Cường, Lưu Nhu run rẩy gầm lên: “Sao anh dám?! Sao anh dám g---iết cha?! Đồ điên!"
"Kẻ điên không cần phải vào tù vì tội g--iết người! Cô là một con ng--ốc!" Tôi tát cô ta bằng một cú tát trái tay: "Lưu Nhu, cô là người hành nghề tiểu tam do tổ tiên truyền lại! Lấy được tiền là chất lượng chuyên môn cao nhất trong công việc của cô, phải không?”
Khóe miệng Sở Thiên giật giật, anh cau mày ra hiệu cho tôi đi qua, thực ra tôi cũng đã định đi qua mà không cần anh ra hiệu, mọi người trong phòng đều nhận ra Vương Mẫn cũng đang đi về phía Lưu Nhu, đánh một chọi nhiều thì không có lợi.
Mẹ của Lưu Nhu vừa bực vừa sợ: "Sở Thiên! Ông ấy là cha của cậu! Cậu tính g—iết ông ấy sao?! "
Sở Thiên cười lạnh một tiếng: “Không phải bà vừa hét lên rằng ông ta đã bị tôi và Mễ Hoa đánh c--hết sao? Ông ta đã c--hết rồi, tôi làm sao lại g---iết được?!”
Tôi phần nào hiểu được ẩn ý trong lời nói của Sở Thiên, cuối nhìn Lưu Cường trên mặt đất với vẻ hoài nghi.
Mẹ của Lưu Nhu im lặng một lúc với ánh mắt nham hiểm, đột nhiên chỉ vào Sở Thiên và hét lên: "Hãy sốc điện cho cậu ta! Để cậu ta ấn dấu vân tay của mình vào di chúc!"
Tôi thất thần nhìn Lưu Cường, cmn đây mà cũng là con người sao?