Chỉ Có Gió Biết - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-04-02 00:08:03
Lượt xem: 84
Lúc tôi và bạn bè đang chơi ở quán bar, Tạ Từ đến rồi.
Anh ta đi tới trước mặt tôi.
Ánh đèn rất tối, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Tôi cầm cốc rượu, ngẩng đầu đánh giá anh ta.
Chỉ có mấy ngày không gặp, anh ta cực kỳ gầy, trong hoàn cảnh mờ mịt như này, vẫn có thể nhìn rõ viền mắt thâm đen của anh ta.
"Có chuyện gì?"
Tôi thấp giọng hỏi một câu, nhấp một ngụm rượu: "Trừ việc ly hôn ra, những chuyện khác miễn bàn."
"Không ly hôn."
Tạ Từ cúi đầu nhìn tôi, giọng điệu nghiêm túc: "Anh sẽ không ly hôn đâu."
Tôi nhìn anh ta hai giây, bỗng nhiên bật cười.
"Không ly hôn?"
Tôi quay đầu nhìn bạn bè bên cạnh, cười lớn: "Anh ta nói không ly hôn, ha ha ha, thật buồn cười quá đi."
"Người lúc đầu vứt bỏ tôi ở hôn lễ, hôm nay lại tới đây nói với tôi không muốn ly hôn."
"Tạ Từ."
"Anh coi tôi là cái gì? Đồ chơi à? Hay là con chó anh nuôi? Tâm tình tốt thì trêu đùa hai cái, tâm thành không tốt thì giội một cốc rượu, sau đó thuận thế đá một cước bảo tôi cút?"
Tạ Từ không nói lên lời.
Một lúc sau.
Anh ta hít sâu một hơi, giọng điệu mềm xuống: "Vậy em cứ coi anh như một con chó đi, được không?"
Anh ta lẳng lặng nhìn tôi.
"Chỉ cần không ly hôn, em muốn thế nào cũng được."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Được thôi."
Tôi mỉm cười, đưa cốc rượu tới trước mặt anh ta: "Trước tiên tự giội mình một cốc, xem chút thành ý?"
Trong đầu đột nhiên lóe lên ký ức hôm đó ở trong phòng bao, trước mặt bao nhiêu người như vậy, Tạ Từ trực tiếp đổ một cốc rượu vang lên đầu tôi.
Còn có bữa tiệc tại gia hôm đó, một cốc trà hoa có chút nóng, bị anh ta trực tiếp dội lên đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chi-co-gio-biet/chuong-12.html.]
"Được."
Tạ Từ nhận lấy cốc rượu, không nói hai lời, tự đổ lên đầu mình.
Vẫn chưa dừng lại.
Anh ta lại lấy tiếp bình rượu bên cạnh, giơ lên đỉnh đầu, rồi đổ thẳng xuống.
Rượu róc rách chảy xuống.
Tiếng kinh hô xung quanh rộ lên.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Tạ Từ, ai cũng đều không ngờ tới, anh ta sẽ làm đến loại trình độ như này.
Bao gồm cả tôi.
Nói thực lòng, thấy anh ta trực tiếp dội cả bình rượu lên đầu, tôi có một chốc mềm lòng.
Nhưng mà_______
Vừa nghĩ tới những nhục nhã, những khó xử anh ta ban tặng, tim lại từ từ cứng rắn trở lại,
Một bình rượu đổ xuống, quần áo Tạ Từ đã ướt đẫm.
Nhưng nói không nói gì cả.
Anh ta lại nhấc một bình rượu khác lên.
Rượu đổ xuống ào ạt khiến anh ta căn bản không mở nổi mắt.
Liên tiếp ba bình rượu, anh ta đặt mạnh ba bình rượu trống rỗng xuống, dùng tay lau đi rượu trên mặt, thấp giọng hỏi tôi:
"Đủ chưa?"
Tôi ngửa đầu nhìn anh ta.
Móng tay khẽ cắm vào lòng bàn tay, tôi lắc đầu: "Không đủ."
Anh ta tỏ vẻ lại muốn lấy bình rượu mới, bị tôi ngăn lại.
"Đây là rượu tôi bỏ tiền mua, quá lãng phí."
"Tạ thiếu gia nếu có quá nhiều tinh lực không có chỗ phát tiết, không bằng đi một vòng lên núi."
Tôi mỉm cười nhìn anh ta: "Tối hôm đó, không phải anh muốn tôi bị bộ xuống núi xem thành ý sao?"
"Bây giờ________"
"Lời này trả lại cho anh, không biết anh có thể lấy ra chút thành ý giống tôi, là có thể liều mạng, hay là đi bộ xuống núi?"