Chỉ Nguyện Triều Triều - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-22 14:19:15
Lượt xem: 161
11
Thúy Hỉ nói không sai, đại công tử quả thật mang về một vị thần y.
Thần y là một lão già hói đầu, áo quần rách rưới, cười thì hở cả răng.
Dáng vẻ rõ ràng không đáng tin chút nào, vậy mà nội tổ mẫu lại cung kính tiếp đón ông như thượng khách, còn cho phép ông chữa mắt cho công tử.
Phòng khám bệnh đặt ngay tại phòng khách nơi thần y lưu trú.
Ta không yên tâm chút nào, cả quá trình đều đứng canh ngoài cửa.
Chỉ nửa canh giờ sau, thần y đã ra ngoài, vuốt chòm râu ngắn, tự tin nói: “Mắt của nhị công tử chỉ là bệnh nhẹ, chỉ cần mỗi ngày đắp thuốc theo toa của lão, đắp đủ một tháng, là có thể thấy lại ánh sáng.”
Lời này vừa thốt ra, ai nấy đều kinh ngạc.
Khuôn mặt nội tổ mẫu không giấu được niềm vui.
“Mắt nhị công tử đã mù ba năm, Tiết phủ mời bao nhiêu danh y đến cũng không chữa khỏi, ngươi lại nói là bệnh nhẹ, nếu không khỏi thì ngươi phải làm sao?”
Câu này là đại phu nhân hỏi.
Thần y già cười tự tin: “Nếu không chữa khỏi, lão đây xin giao mạng mình cho Tiết phủ xử lý.”
Câu này khiến nội tổ mẫu vô cùng phấn khởi, liền hứa với lão rằng nếu chữa khỏi mắt cho công tử, lão muốn bao nhiêu bạc cũng được.
Nội tổ mẫu thực lòng rất muốn chữa khỏi mắt cho công tử.
12
Mỗi ngày công tử đều phải đắp thuốc lên mắt, đắp xong ta sẽ giúp chàng che một lớp vải trắng lên mắt.
Đây là yêu cầu của thần y.
Mắt được che bởi vải trắng nhưng công tử vẫn đẹp đẽ như thường, mũi cao, môi mỏng, tuấn tú xuất trần, tựa như thần tiên giáng thế.
Ta thường ngẩn ngơ nhìn chàng, tưởng tượng một ngày đôi mắt đẹp ấy có lại tiêu cự, hoặc nghĩ về đêm đó, khi chàng hung hãn khác thường, và sáng hôm sau, chàng dịu dàng ôm ta vào lòng mà giải thích.
Mỗi lần nghĩ tới, mặt ta lại đỏ bừng. Thúy Hỉ nói ta đã thích công tử rồi.
Ta hoảng loạn.
Ta vốn chỉ là một cô nương bình thường ở hẻm Liễu, huyện Hoài, Vân Châu. Nếu không phải vì lão phu nhân mời thầy tướng nói ta là người đại cát, có thể cứu công tử, phù trợ Tiết gia, thì ta đã chẳng thể làm nhị thiếu phu nhân của Tiết phủ.
Thực ra, ở huyện Hoài, danh tiếng của ta không tốt, ta mười tuổi đã khắc c.h.ế.t cha mẹ, được cữu cữu và cữu mẫu nuôi dưỡng. Đến năm mười hai tuổi, ta còn gây ra việc khiến biểu ca gãy một chân.
Mọi người xung quanh đều nói ta là kẻ tai họa, cữu cữu và cữu mẫu cũng không thích ta. Vài ngày trước khi Tiết gia đến dạm hỏi, cữu mẫu của ta đã thương lượng với người buôn nô lệ, định bán ta lên kinh thành. Tiền sính lễ của Tiết gia gấp năm lần tiền mà người buôn nô lệ đưa, nên cữu mẫu mới vui vẻ gả ta vào Tiết phủ.
Mặc dù trong phủ, mọi người đều gọi ta là nhị thiếu phu nhân, nhưng ta tự biết mình không xứng với công tử.
Nửa tháng nữa, khi mắt công tử khỏi, ta với chàng càng khác biệt như trời với vực, huống chi chàng đã có người trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chi-nguyen-trieu-trieu/6.html.]
Ta đè nén cảm xúc dậy sóng trong lòng, luôn nhắc nhở mình về sự chênh lệch với công tử, cố gắng giữ khoảng cách với chàng.
13
Để tránh xa công tử, ta giao lại việc đắp thuốc cho thần y già, rồi đến tìm đại phu nhân. Nhìn thấy ta thành khẩn, bà liền đồng ý dạy ta tính sổ sách.
Sau hai ngày dạy, đại phu nhân không nhịn được mà xoa đầu ta, khen ta thông minh.
“Ta tám tuổi đã bấm bàn tính thành thạo, vậy mà chưa bao giờ thấy mẫu thân ta khen ta thông minh.”
Đại thiếu gia mặc một bộ áo gấm tay hẹp màu xanh chàm, khóe miệng nhếch lên cười, nghênh ngang bước vào.
"Ta khen con thông minh thì con có thể cưới tức phụ về cho ta sao?"
Đại phu nhân bĩu môi, nhẹ trách mắng.
Đại thiếu gia liền nghiêng đầu, lén làm mặt quỷ.
Nhất Phiến Băng Tâm
Đại phu nhân thấy vậy, giận quá liền véo mạnh vào tay của đại thiếu gia.
Thật tốt quá, tình cảm giữa đại phu nhân và đại thiếu gia thật tốt.
Ta bỗng nghĩ đến mẫu thân của công tử. Ta chỉ gặp bà một lần duy nhất.
Bà là một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, mặc chiếc váy lụa màu trắng ngà, tóc vấn lên bằng một cây trâm ngọc phỉ thúy, dung mạo thanh tao, vẻ đẹp dịu dàng thoát tục.
Đó là ngày đầu tiên công tử được đắp thuốc, nhị phu nhân đứng ngoài viện.
Bà đứng ngoài cổng, thỉnh thoảng nhìn vào.
Chỉ một ánh nhìn, ta đã biết đó là mẫu thân của công tử, vì đôi mắt của bà giống công tử đến kỳ lạ.
Khi ta bôi thuốc xong cho công tử và chạy ra ngoài tìm, nhị phu nhân đã chuẩn bị rời đi.
Ta vội gọi: “Mẫu thân.”
Bà quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng.
“Nghe nói, mắt của nó có cách chữa rồi phải không?”
Ta gật đầu: “Vâng, thần y nói lấy tính mạng mình đảm bảo, chắc không có vấn đề gì.”
Ngay sau đó, bà đưa cho ta một chiếc hộp gỗ đàn hương, chỉ để lại một câu: “Quà tặng ngày cưới.”
Rồi bà xoay người bước đi.
Ta ngây người nhìn bóng lưng xinh đẹp ấy, trong không khí vẫn còn vương lại hương thơm nhè nhẹ của đàn hương.
Khi trở lại viện, ta kể lại chuyện này với công tử, chàng chỉ cười nhạt, nụ cười rất nhẹ nhưng thoáng lạnh lùng.
Ta mở hộp ra, bên trong là hai chuỗi tràng hạt làm từ gỗ tử đàn.
Công tử không lấy, bảo ta giữ, thế nên ta đã đặt nó trong hòm trang điểm của mình.