Chỉ riêng em - Chap 7
Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:06:14
Lượt xem: 201
Mở khung trò chuyện với bạn trai, tôi gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ.
Anh ấy ngay lập tức phát hiện ra tôi có động tĩnh, vài tin nhắn liên tiếp nhảy ra.
"Em yêu viết xong rồi à?"
"Em đang ở đâu? Anh đến đón em."
Tôi ngần ngại một chút rồi trả lời: "Tối nay em ra ngoài ăn với bạn gái, không về nhà ăn cơm đâu."
Anh ấy liền nhắn lại: "Ăn gì thế?"
"Ăn ở đâu?"
"Anh có thể đi cùng không?"
Tôi đắn đo rồi trả lời: "Toàn là con gái, anh là đàn ông, không tiện đâu."
"Ăn ở đâu? Vậy xong việc anh đến đón em nhé?"
"Không cần đâu, em tự bắt xe về cũng được."
Tôi thu dọn đồ đạc rồi đi gặp bạn.
Cô ấy hẹn ở một quán rượu nhỏ trên một con phố nhộn nhịp.
Quán rượu là một điểm đến nổi tiếng trên mạng, chúng tôi chọn một góc khuất, yên tĩnh để ngồi.
"Uống chút không?" cô ấy cầm thực đơn rượu hỏi tôi.
Bản năng của tôi nghĩ ngay đến lời dặn của bạn trai, bảo tôi không được uống rượu, hại dạ dày; ít nhất trước khi uống phải ăn chút gì đó lót dạ.
Lời từ chối đã ở trên đầu lưỡi, nhưng tôi lại nuốt xuống: "Uống!"
Một chút món ăn kèm và hai cốc bia nhanh chóng được bưng lên.
Hai chúng tôi ngồi đối diện nhau, mỗi người uống một ngụm bia, rồi cùng thở dài.
Màn hình điện thoại của tôi cứ nhấp nháy, biểu tượng tin nhắn WeChat nhảy lên liên tục. Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, rồi lật úp nó lại.
Cô ấy cười nhẹ: "Cãi nhau à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chi-rieng-em/chap-7.html.]
Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Cũng không hẳn."
Cô ấy nhìn vẻ mặt u sầu của tôi, không hỏi thêm nữa mà chuyển đề tài: "Tớ với người yêu đang giận dỗi nhau."
Bạn trai của cô ấy tôi cũng biết, trước đây bốn chúng tôi từng đi ăn cùng nhau.
Anh ấy là một sinh viên rất trong sáng, còn cô ấy đã đi làm rồi, hai người chênh nhau ba tuổi không nhiều cũng chẳng ít.
Rõ ràng là đàn em, nhưng hành động cư xử rất trưởng thành và chăm sóc cô ấy vô cùng chu đáo. Nói một cách sến súa, nhìn cô ấy, trong mắt anh ấy như thể có mật chảy ra.
"Tớ không ngờ cậu với anh ấy cũng cãi nhau được đấy." Tôi mở to mắt nhìn cô ấy.
"Ừ, giống như cậu, cũng không hẳn là cãi nhau, chỉ là giận dỗi thôi."
"Tớ cảm thấy anh ấy còn rất trẻ, xung quanh anh ấy có nhiều cô gái cùng tuổi, họ mới là những người có chung sở thích với anh ấy, còn tớ…"
Cô ấy cười mỉa mai: "Tớ không biết phải đối mặt với điều này như thế nào, cứ nghĩ rằng anh ấy ở bên tớ chỉ là miễn cưỡng, rằng anh ấy sẽ phù hợp với những cô gái trẻ trung hơn, thế là tớ thấy rất khó chịu."
Tôi nghĩ một lúc, nghiêm túc khuyên nhủ: "Nhưng cậu ấy đã chọn cậu mà, cậu ấy đã chọn ở bên cạnh cậu thì cậu chắc chắn xứng đáng với anh ấy."
"Chuyện ở bên nhau hợp hay không, không phải do một mình cậu quyết định, mà là cả hai người cùng quyết định. Vì vậy đừng suy nghĩ lung tung nữa."
Cô ấy nhặt lên một hạt đậu phộng, nhai từ tốn rồi hỏi: "Thế còn cậu, cậu đang sợ gì?"
"Từ nãy giờ cậu ngồi ở đây mà tâm trí cứ để đâu đâu, chẳng nói gì cả. Có vấn đề gì không?"
Tôi uống một ngụm bia lớn, cười khổ.
Có vấn đề gì lớn đâu, có gì mà phải giận chứ. Cả buổi chiều trôi qua, cơn giận của tôi sớm đã tiêu tan.
Bảo tôi ăn cơm, tôi không ngốc, tôi biết đó là quan tâm, là yêu thương.
Tôi chỉ đang rất sợ thôi.
10
Tôi lớn lên trong một gia đình mà cha mẹ ly hôn, từ nhỏ đã phải tự lo cho bản thân, tự mình quản mình, chỉ biết mặt dày đi tranh cơm ăn.
Gặp vấn đề, gặp khó khăn, tôi đều nuốt nước mắt vào trong. Dù có bị tổn thương nặng đến đâu, tôi cũng chỉ biết tự mình trốn đi để l.i.ế.m vết thương.
Như một con nhím, xù hết gai nhọn trên lưng lên. Dù có yếu đuối thế nào, tôi vẫn cứng đầu bảo vệ chính mình.
Đối mặt với cuộc sống, tôi che giấu nỗi sợ bằng cách cười cợt, nói lời ngọt ngào và đùa cợt với mọi thứ.