CHIÊU DƯƠNG TRƯỞNG CÔNG CHÚA - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-11-05 08:12:01
Lượt xem: 20
Ta quỳ trước Chiêu Đức điện suốt một ngày một đêm, cầu xin Hoàng huynh gặp ta một lần.
Huynh ấy ngồi trước án, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng ta nghe ra sự thiếu kiên nhẫn.
"Chiêu Dương, trẫm biết muội có chút thông minh. Nhưng muội là công chúa, nên làm gương cho nữ tử thiên hạ, việc này không thể để muội tùy hứng."
Cũng giống như ngày hôm đó ở đại điện, huynh ấy gọi ta là Chiêu Dương, chứ không phải Phù Quang, cũng không phải muội muội.
Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt huynh ấy, tranh luận vì Đại Khánh, cũng vì chính mình:
"Bệ hạ, huynh có từng nghĩ tới Thác Bạt Tuấn lòng lang dạ sói, tại sao lại đột nhiên đồng ý nghị hòa? Lại tại sao đồng ý trả lại Yến Xuyên thập lục châu?
"Nếu Đại Khánh thật sự hòa thân với Liêu quốc, bồi thường nhiều vàng bạc như vậy, ắt sẽ tổn hại quốc lực, còn Liêu quốc lại có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, một bên suy yếu một bên lớn mạnh, ngày sau Liêu quốc lại khởi binh đánh xuống phía nam, Đại Khánh sẽ ứng phó thế nào?
"Nếu ta đoán không nhầm, thảo nguyên chắc chắn đã xảy ra vấn đề, nếu Đại Khánh muốn trừ hậu họa về sau, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất, bắt giữ Thác Bạt Tuấn, phản công Liêu quốc!"
"Đủ rồi!" Khánh Đế quát lớn.
"Chiêu Dương, những năm nay trẫm đúng là đã làm hư muội rồi, chỉ vì không muốn hòa thân, lời gì muội cũng dám nói ra!"
Ra khỏi Chiêu Đức điện, ta ngoái đầu nhìn lại, ánh mặt trời chiếu lên mái ngói lưu ly, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Mà mặt trời, lúc này đang dần ngả về tây.
Thế nhân đều cho rằng Trưởng công chúa tôn quý vinh hiển, ngự trị vương đình hô mưa gọi gió.
Trước kia, ta cũng nghĩ như vậy.
Phụ hoàng coi trọng ta, Hoàng huynh yêu thương ta, ta tưởng mình sẽ có gì đó khác biệt, có thể đi trên một con đường hoàn toàn khác với nữ tử thế gian.
Bây giờ xem ra, không có quyền lực, ta chỉ là một quân cờ mà thôi.
Cho dù ta có bản lĩnh thông thiên cũng không thể vượt qua người chơi cờ.
Nếu đã vậy, ta sẽ lật đổ bàn cờ này, thay đổi lại thế cục thiên hạ.
04
Ngày hòa thân, Hoàng huynh sợ ta bỏ trốn, cố ý trói ta lại rồi áp giải lên xe ngựa.
Đi chừng mười mấy ngày, đã đến biên giới Đại Khánh.
Gió cát nơi biên cương làm mặt ta đau rát, Minh Nguyệt khoác thêm áo choàng cho ta, vẻ mặt mệt mỏi đầy đau khổ.
"Điện hạ, hôm nay bước ra khỏi Bắc Dương quan, không biết ngày sau có còn quay về được nữa không."
Ta bốc một nắm cát vàng, cẩn thận gói lại bằng lụa, trân trọng cất vào tay áo.
Lưu luyến nhìn về phía Kinh đô.
"Chờ ngày ta trở về, chính là lúc đổi mới. Minh Nguyệt, thứ ta bảo ngươi chuẩn bị, đã xong chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chieu-duong-truong-cong-chua/chuong-2.html.]
Nàng ta nhìn ta, gật đầu trịnh trọng.
"Đi thôi, có thể trở về hay không, còn phải xem con sư tử thảo nguyên này, có thật sự kiên cường như lời đồn hay không."
Vừa vào lãnh thổ Liêu quốc, Thác Bạt Tuấn đã xông vào xe ngựa của ta.
Hắn đè ta xuống dưới thân, cái miệng rộng há hốc chồm tới.
Ta buồn nôn muốn ói, liều mạng giãy giụa.
Xong việc, hắn sửa sang lại thắt lưng, đứng trên cao nhìn xuống ta.
"Quả nhiên lời đồn không thể tin, cứng nhắc nhạt nhẽo. Ngươi, công chúa Đại Khánh này cũng chỉ đến thế, còn không bằng thị nữ trong lều ta."
Nghe vậy, ta mới bừng tỉnh hoàn hồn.
Vội vàng thu lại ánh mắt oán độc, học theo tư thế mà ma ma đã dạy, chủ động ôm lấy cánh tay hắn, giọng nói mềm mại.
"Khả Hãn, vừa rồi không tính, chúng ta làm lại lần nữa."
Hắn bị hành động này của ta làm vui, lại cúi người xuống.
Ta ôm eo hắn, nhân lúc hắn không đề phòng, tháo miếng lệnh bài bên hông hắn, giấu dưới lớp nệm mềm.
Có thể đứng vững ở thảo nguyên hay không, phụ thuộc vào miếng lệnh bài này.
05
Vừa đến Vương đình, ta đã bị vây quanh.
Một phụ nhân hung dữ kéo ta lên đài gỗ.
Bên dưới, một đám người cầm roi, gậy gộc, hô to: "Cút về đi!" "Thảo nguyên không chào đón ngươi!"
Minh Nguyệt chưa bao giờ thấy cảnh tượng này, sợ đến mặt mày tái mét, nhưng vẫn chắn trước mặt ta, lắc đầu giải thích.
"Là Khả Hãn nhà các ngươi muốn cưới Trưởng công chúa nhà chúng ta, chúng ta không có ác ý, các ngươi không thể làm vậy."
Ta nhẹ nhàng gạt nàng ta ra, bước đến trước mặt mọi người, giơ hai tay lên, ra hiệu ta không có ác ý.
"Mọi người, Đại Khánh chúng ta có câu tục ngữ, lấy chồng phải theo chồng.
"Bây giờ ta đã gả đến Liêu quốc, nữ tử xuất giá tòng phu, Khả Hãn chưa ruồng bỏ ta, ta tuyệt đối không thể rời đi.
"Chiêu Dương từ nhỏ đã nghe nói con cháu thảo nguyên rộng lượng, thẳng thắn, chắc chắn sẽ không dung ta, một nữ tử nhỏ bé."