CHIẾU PHÙ DUNG - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-23 15:44:16
Lượt xem: 1,928
Chuyện gì cũng không thuận lợi.
Ta vừa bị Điện hạ mắng đuổi ra, đã đụng phải nhị công tử Lục Vi nhà Lục tướng.
Ta có chút ân oán với hắn, coi như không thấy, cúi đầu bước nhanh qua.
Lại bị hắn túm lấy cổ tay.
Giống như bị rắn độc trong nháy mắt quấn lấy.
Lục Vi mắt thâm quầng, dáng vẻ điên cuồng: "A Phù, lâu rồi không gặp, nàng vẫn xinh đẹp như xưa. Nghe nói Điện hạ không coi trọng nàng, chi bằng nàng đến làm thiếp của ta."
Ta lạnh mặt, cố gắng vùng vẫy, bỏ chạy.
Lục Vi sau lưng ta khạc nhổ một tiếng, mắng: "Tiện nhân giả vờ thanh cao."
Ta coi như không nghe thấy.
Lục Vi là biểu ca của Vệ Vãn, công tử bột nổi tiếng kinh thành, vẫn luôn thèm muốn dung mạo của ta.
Nếu không phải năm đó gặp Thẩm tướng quân, ta đã sớm bị Vệ Vãn đem tặng cho Lục Vi làm thông phòng rồi.
Ánh mắt hắn nhìn ta tối nay như muốn chiếm đoạt, khiến ta có chút bất an.
Nhưng đây là hoàng cung, nghĩ đến hắn cũng không dám làm bậy.
Lúc ta quay về, lão cung nữ cùng phòng đã ngủ. Ta mượn ánh trăng lấy hôn thư ra xem, m.á.u trên đó là của Thẩm Chiếu, nước mắt là của ta.
Tên của Thẩm Chiếu, thật hay.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chiếu, là ánh sáng.
Dù bị sỉ nhục đến chết, Thẩm Chiếu cả đời vẫn quang minh lỗi lạc.
Chàng cũng thích nhất sự lương thiện của ta.
Nhưng Thẩm Chiếu, nếu sự lương thiện của ta, không thể báo thù cho chàng, thì phải làm sao?
Ta nên làm gì bây giờ?
Ta ngủ không yên giấc, nửa đêm lại nghe thấy động tĩnh.
Một bàn tay to sỗ sàng sờ lên người, ta bừng tỉnh mở mắt, cửa sổ bị mở ra, dưới ánh trăng lạnh lẽo, ta nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông đang đè trên người mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chieu-phu-dung/chuong-4.html.]
Chính là Lục Vi mà ta gặp ở chỗ Điện hạ.
Hắn bịt chặt miệng ta, giữa răng môi toàn là mùi máu.
Sức mạnh nam nữ khác biệt, căn bản không thể giãy giụa. Ta chưa từng nghĩ hắn dám ngang ngược như vậy trong cung.
Ta tuyệt vọng mở to mắt, lại thấy sau lưng Lục Vi, lão cung nữ tóc bạc đã bị đánh thức, run rẩy ôm bình hoa đập lên đầu hắn.
Máu chảy dọc theo trán Lục Vi, hắn không quay đầu lại, rút từ trong tay áo ra một con d.a.o găm, xoay người đ.â.m tới.
Dao đ.â.m vào thịt, m.á.u chảy như suối.
Lão cung nữ thậm chí không kêu lên được một tiếng, loạng choạng ngã xuống đất. Lục Vi cười mắng một tiếng: "Lão già."
Lục Vi bị đập một cái, hứng thú giảm đi phân nửa, túm tóc ta, tát ta mấy cái.
Hắn không che giấu được vẻ ghê tởm: "Ngươi chỉ là một nha hoàn, ta muốn ngủ với ngươi là phúc phận của ngươi, hiểu không?"
Ta không nói gì, sự đã đến nước này, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Lại chọc giận hắn. Lục Vi nhổ vào mặt ta, vẻ đắc ý thoáng qua:
"Vệ Phù, vẻ mặt này của ngươi, rất giống một người mà ta ghét nhất. Trước khi chết, hắn cũng nhìn ta như vậy. Ngươi biết người đó là ai không?"
Lục Vi cười lên: "Ngươi cũng đoán được rồi chứ. Là Thẩm Chiếu đấy. Trước kia người ta nói thế nào nhỉ, hắn là mây, đám người chúng ta là bùn, cuối cùng, chẳng phải vẫn bị chúng ta giẫm nát dưới chân sao."
Công tử danh môn cũng chia làm hai loại.
Một loại là Thẩm Chiếu, thiếu niên tướng quân, tiền đồ rộng mở.
Một loại là Lục Vi, rượu chè bê tha,cặnbax của xã hội.
Thẩm Chiếu chưa bao giờ thèm giao du với đám người Lục Vi.
Lục Vi nhìn khuôn mặt ta, dục vọng lại nổi lên.
Hắn vùi đầu vào cổ ta, một tay tìm y phục của ta, mơ hồ nói, gần như khoe khoang: "Kinh thành ca ngợi Thẩm Chiếu xương cốt cứng cỏi, chinh chiến sa trường chưa từng lùi bước. Ngày hôm đó vây g.i.ế.c hắn, ta rất tò mò, xương cốt của hắn có thật sự cứng như vậy không. Liền từng chút từng chút bẻ gãy, thì ra cũng chẳng ra sao."
"Cuối cùng chúng ta vẫn không hả giận, bởi vì hắn vẫn không cúi đầu. Ta nói với hắn, nếu trước khi c.h.ế.t hắn có thể chui qua háng chúng ta, ta sẽ không về gây phiền phức cho A Phù nhà họ Vệ. Hắn thật sự làm, thật sự rất sảng khoái."
"Ngươi nói ngươi chọc giận Vệ Vãn..."
... lại rút mạnh ra, trâm gãy làm đôi, m.á.u b.ắ.n lên mặt ta.
Bình rơi trâm gãy.
Ta nghĩ, g.i.ế.c đi, g.i.ế.c hết đi là tốt nhất.