Cho Anh Một Danh Phận - Chương 3,4,5: Bạn gái tôi từ bao giờ lại thành người yêu cậu thế?
Cập nhật lúc: 2024-08-08 23:51:24
Lượt xem: 5,839
3.
Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu cảm thấy đùi hơi đau nhức, bấm nút ghi âm:
"Xin lỗi cậu, Chu Nhiên, tôi không nên khiến cậu hiểu lầm mới đúng, nhưng tôi không thích cậu, tôi có bạn trai rồi, tôi rất yêu anh ấy, còn về mấy cái túi LV, tôi sẽ tìm thời gian trả lại cậu."
Nói xong một hơi, tôi nhẹ nhàng ngẩng đầu quan sát biểu cảm của Tống Thần.
Anh nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
Hệ thống lập tức phản ứng: [Ký chủ, làm vậy sẽ phá hỏng cốt truyện. Nam chính cần bị cô bỏ rơi mới có thể phấn đấu để đạt được đỉnh cao trong cuộc sống mà.]
Nhưng tôi vừa mới ngộ ra một điều, nếu anh đi theo đúng cốt truyện, vậy thì cuộc đời tôi cũng theo đúng cốt truyện mà lụi tàn.
Tôi lặng lẽ hỏi: [Chỉ cần anh ấy đạt đến đỉnh cao là được, quá trình không quan trọng, đúng không?]
[Nếu ngẫm lại thì lời cô nói cũng đúng, nhưng cũng không ổn lắm... ừm... ký chủ tạm thời đừng quấy rầy, để tôi suy nghĩ đã.]
Hệ thống chìm vào im lặng.
Tống Thần liếc nhìn túi LV lộ rõ trên mặt bàn phòng khách và tấm thiệp trái tim tôi viết cho Chu Nhiên với lời nhắn "Cảm ơn món quà từ tình yêu của tôi, Nhiên Nhiên", ký tên "Yêu anh, Đường Đường".
"Tình yêu?" Anh cười lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên lạnh lùng, cầm khăn tắm bước vào phòng tắm.
Tôi hối hận vỗ đầu, sao lại quên giấu những thứ này chứ.
"Tống Thần, em thật sự..."
"Anh bẩn." aAnh khéo léo tránh tôi: "Đêm khuya rồi, đi ngủ đi."
"Tống Thần, anh thật sự hiểu lầm rồi."
"Trần Đường, không cần phải nói dối anh, anh không cản em theo đuổi lựa chọn tốt hơn, ngày mai thu dọn hành lý, anh sẽ đến trường làm thủ tục ở ký túc xá cho em."
Tôi bước theo Tống Thần đến cửa phòng tắm, thấy anh sắp đóng cửa từ chối tôi.
Tôi quyết định liều, kiễng chân ôm cổ anh, nhắm mắt hôn lên.
"Ồ." Anh khẽ quay đầu.
Tôi không do dự, kiên quyết hôn lên.
Người thì hung dữ như vậy, nhưng môi lại mềm mại đến khó tin.
Chỉ cần chạm nhẹ là đã lún vào.
Mùi khói thuốc cay nồng lan tỏa trong khoang miệng, tôi không nhịn được ho khẽ hai tiếng.
"Đã bảo đừng hôn." Tống Thần đẩy nhẹ tôi ra, n.g.ự.c phập phồng, ánh mắt sắc bén như thể xuyên thấu linh hồn tôi.
"Em là bạn gái anh, đừng đuổi em đi, em không thích Chu Nhiên." Tôi l.i.ế.m môi.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Chỗ cổ tay bị Tống Thần nắm hiện lên vết đỏ, mắt thường cũng có thể nhìn rõ.
"Anh không đuổi em." Giọng anh đã mềm mại hơn nhiều rồi.
"Không chia tay." Tôi nước mắt lưng tròng, tiếp tục tấn công tiếp.
"Ừ." Tống Thần tay to, ngón tay có vết chai, chạm vào da thịt khiến cả cơ thể tôi như có dòng điện chạy qua.
"Sao lại giống miếng đậu hũ thế này, bóp một cái là vỡ."
Miệng thì nói vậy nhưng anh vẫn nắm cổ tay tôi, động tác xoa bóp cực kỳ nhẹ nhàng.
"Ống nước nóng có vấn đề, lát nữa anh tắm xong sẽ vào bếp đun nước nóng, tối nay em tạm dùng nước đó, mai anh sẽ sửa."
"Vâng."
Tống Thần cởi dây nịt, tháo quần dính đầy bụi bẩn ra, nhìn tôi đang đứng đờ đẫn nhìn anh, cười thoải mái: "Hay là, muốn tắm cùng?"
"Để... để hôm khác đi." Tôi che mắt, hoảng loạn chạy ra khỏi phòng tắm.
Không cần nhìn gương cũng biết mặt tôi đỏ bừng.
Nói thế nào thì nói, Tống Thần thật sự rất xứng với danh hiệu lưu manh.
4.
Sau khi rửa ráy qua, tôi không tìm thấy đồ ngủ bèn lấy một chiếc áo thun rộng của Tống Thần mặc vào, vừa khéo che một chút da thịt ở phần đùi.
Mở cửa phòng ngủ, phát ra âm thanh rít ken két khó chịu. Phòng ngủ không lớn, chỉ có một chiếc giường và một cái bàn nhỏ để đồ lặt vặt.
Bên cạnh giường gỗ cứng có một cái chiếu nhỏ, chắc là nơi Tống Thần thường ngủ.
Theo chiều cao của anh, có lẽ chân không duỗi thẳng được.
Tống Thần đang cúi xuống dọn giường, dù làm việc đơn giản thế này cũng không giấu được vẻ lưu manh của anh.
Trong nguyên tác, Trần Đường và Tống Thần dù là người yêu nhưng mối quan hệ lại chẳng khác gì bạn cùng phòng, Tống Thần chăm sóc Trần Đường như em gái, còn Trần Đường thì luôn coi anh là nguồn tài chính miễn phí, không có chút tình cảm yêu đương nào.
Điều này càng làm nổi bật tình yêu chân thành của Tống Thần và nữ chính sau này.
Nhưng tôi không muốn chỉ có mối quan hệ như bạn cùng phòng với anh.
Tống Thần ngẩng đầu, thấy tôi đang thập thò ở cửa, ánh mắt tối lại: "Ai dạy em mặc đồ thế này?"
"Anh không thích à?" Tôi hỏi nhỏ, từ từ tiến lại gần anh.
Tống Thần không đáp, quay mặt đi, vỗ nhẹ lên giường, hầu kết di chuyển lên xuống: "Ngủ đi."
Tôi nắm áo anh, ngăn anh định bước ra chỗ cái chiếu kia: "Anh đã nói sẽ yêu thương em."
Tống Thần giữ tay tôi lại, trong đêm tĩnh lặng, giọng anh đè thấp đến cực điểm: "Ngoan, đừng tự gây rắc rối, lát nữa khóc anh không dỗ đâu."
"Anh không phải rắc rối." Tôi lớn gan đưa tay xuống vài phân, chạm vào rồi nắm nhẹ, cố tỏ ra tự tin nhưng cơ thể lại bất giác run rẩy.
Não tôi điên cuồng nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.
"Bé ngoan, vừa nãy ở cửa phòng tắm là lần đầu em hôn đúng không?"
Tôi gật đầu, không hiểu sao anh lại nhắc đến chuyện đó vào lúc này.
"Hôn là phải ôm, để anh dạy em." Tống Thần một tay vòng ra sau ôm eo tôi, kéo mạnh vào lòng, tay kia chạm nhẹ lên cánh môi anh đào của thiếu nữ.
Hương vị xà phòng tràn ngập, giọng anh trầm ấm: "Mở miệng ra."
"Mở to hơn."
"Ngoan lắm."
Không khí trong phổi bị cướp mất.
Bóng cây ngoài cửa sổ lay động dữ dội, nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi, nhưng những nụ hôn nhẹ nhàng của anh đáp xuống lại có thể dễ dàng xoá đi hết.
Tôi yếu ớt đưa tay vào tóc anh, giọng đứt quãng: "Tống Thần, đừng làm nữa, nóng quá..."
"Đừng khóc, anh đang yêu em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cho-anh-mot-danh-phan-lmru/chuong-345-ban-gai-toi-tu-bao-gio-lai-thanh-nguoi-yeu-cau-the.html.]
5.
Ngày hôm sau, Tống Thần dậy sớm đi làm ở công trường.
Lờ mờ nhớ lại tối qua trước khi ngủ, tôi mơ hồ phàn nàn giường quá cứng.
Tống Thần ôm tôi vào lòng, nói một câu "yếu đuối".
Sau đó tôi liền ngủ một mạch đến sáng. Trên ban công phơi đồ lót của tôi, chỗ bị bẩn hôm qua đã được giặt sạch.
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Tống Thần cắn thuốc lá, lười biếng giặt "bé yêu" của tôi.
Cổ họng hơi đau, tôi vừa uống cháo Tống Thần nấu sẵn vừa lướt điện thoại. Bạn thân Lục Lộ hẹn tôi gặp ở quán cà phê gần trường vào chiều nay.
Lúc tôi đến, bên cạnh Lục Lộ còn có một chàng trai khác.
Tóc xanh, khuyên tai bạc, ngũ quan tinh xảo, từ đầu đến chân toàn là đồ xa xỉ phẩm.
Tôi sững sờ: "Chu Nhiên, sao cậu ở đây?"
"Đường Đường, cậu không nghe điện thoại của tôi, cũng không trả lời tin nhắn của tôi, nên tôi phải nhờ Lục Lộ hẹn cậu ra."
Tôi quay đầu nhìn Lục Lộ, thấy sắc mặt tôi không tốt, cô ấy lập tức cúi đầu nhắn vài dòng tin rồi kiếm cớ rời đi, để lại tôi và Chu Nhiên đối diện nhau.
Lục Lộ: [Bảo bối, cậu đã nhắm Chu Nhiên bao lâu rồi, có trở thành bà Chu hay không, bây giờ chính là cơ hội duy nhất.]
Theo kịch bản gốc, sau khi tôi và Tống Thần chia tay, hôm nay lẽ ra là ngày tôi và Chu Nhiên đi khách sạn.
Tôi không khỏi nhớ lại lời hệ thống đã nói: [Ký chủ, cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Sức mạnh của cốt truyện rất lớn, thậm chí là không thể thay đổi được, cô thật sự muốn thay đổi số phận sao?]
Trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm không lành.
Chu Nhiên đẩy chai nước hoa Chanel mới mua ra trước mặt tôi, vẻ mặt rất quyết tâm, nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Vào lúc tình cảm dâng trào, ánh mắt Tống Thần cũng sẽ tràn đầy dục vọng, khác hẳn với ánh mắt tham lam khó chịu hiện tại của Chu Nhiên.
"Đường Đường, chia tay với anh ta đi."
Tôi đẩy hộp quà trở lại: "Chu Nhiên, tôi và bạn trai tình cảm rất tốt, nếu trước đây gây hiểu lầm cho cậu, tôi xin lỗi. Nhưng từ giờ trở đi, xin hãy giữ khoảng cách bạn bè bình thường với tôi, cảm ơn."
Chu Nhiên cười khẩy: "Trần Đường, đây là chiêu lấy lùi làm tiến của cậu à? Nói cho cậu biết, tôi không ăn chiêu này. Tôi thừa nhận, tôi khá thích con gái xinh đẹp làm kiêu một chút, nhưng nếu làm kiêu quá thì không đáng yêu nữa, hiểu không?"
"Chu Nhiên, tôi cũng nói lần cuối, tôi không thích cậu."
Các bạn cùng lớp ở bàn khác bị thu hút, rì rầm bàn tán:
"Trước đây có người đồn Trần Đường là người hâm mộ của Chu Nhiên, nhìn không giống nhỉ."
"Đúng thế, Trần Đường đã nói có bạn trai rồi, Chu Nhiên sao còn bám riết không buông."
"Điều kiện của anh Chu tốt như vậy, cô gái này giả vờ cao ngạo à."
Tôi không muốn tiếp tục tranh cãi, đứng dậy muốn đi nhưng lại bị Chu Nhiên túm tay kéo lại.
"Trần Đường, tôi thật không hiểu cậu ưng cái gì ở cái gã công nhân đó, suốt ngày làm việc nặng bẩn thỉu, anh ta có thể cho cậu cái gì chứ!"
"Nhiều bạn cùng lớp đều ở đây, đừng làm loạn nữa được không, tôi đồng ý cho cậu danh phận bạn gái, được không, cậu chẳng phải muốn điều đó sao."
"Buông ra." Tôi dùng sức giật mạnh.
Không ngờ Chu Nhiên kéo mạnh tôi vào lòng, động tĩnh lớn không khỏi thu hút sự chú ý của nhân viên quán.
"Xin lỗi, chúng tôi là người yêu, đang cãi nhau." Chu Nhiên ôm chặt tôi, cười với mọi người xung quanh.
Nhân viên nhìn chúng tôi một cái rồi rời đi.
Từ nhỏ tôi đã có một tật xấu, khi cực kỳ căng thẳng hoặc sợ hãi sẽ mất giọng.
Không thể nói, tôi chỉ đành đưa tay vào túi định lén gọi cảnh sát, không ngờ phía sau vang lên giọng nói quen thuộc.
"Bạn gái của tôi từ khi nào trở thành người yêu của cậu thế?"
Tống Thần cao hơn Chu Nhiên nửa cái đầu, ánh mắt nhìn xuống anh ta không phải cái nhìn cho người ch/ết thì cũng là nhìn con mồi sắp ch/ết.
Dưới ánh mắt đó, Chu Nhiên gần như ngay lập tức buông lỏng, tôi nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh ta, đứng bên cạnh Tống Thần, ngửi thấy mùi xà phòng quen thuộc, trái tim hoảng loạn dần bình tĩnh lại.
Chu Nhiên nhận ra hành động vô thức vừa rồi rất mất mặt, cố tỏ ra kiêu ngạo: "Cậu là bạn trai công nhân của Trần Đường, tôi đang muốn gặp cậu đây."
"Ra ngoài." Giọng Tống Thần lạnh lẽo đến cực điểm, ôm tôi ra khỏi quán cà phê, Chu Nhiên chửi thề một tiếng, theo sau.
Cùng lúc đó, vài bạn học đại học cũng theo ra ngoài hóng chuyện.
Buổi trưa, hẻm nhỏ không một bóng người.
Tống Thần cẩn thận kiểm tra tôi: "Ngoan, quay lưng lại, bất kể nghe thấy gì cũng đừng quay đầu."
"Anh… anh định làm gì." Ánh mắt Chu Nhiên lóe lên tia sợ hãi, nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ kiện anh cho anh phá sản, tin không."
Tống Thần thoải mái bước về phía trước, động tác lười biếng, nhưng ánh mắt bạo lực khiến người khác kinh hãi tột độ.
Chu Nhiên ngay lập tức mất hết dũng khí, nhanh chóng chạy đến đầu hẻm.
Rồi nhận ra Tống Thần không hề đuổi theo.
Chu Nhiên chỉnh lại tóc tai lộn xộn, nhìn bạn học đại học đứng đợi ăn dưa xa xa, cố gắng thẳng lưng:
"Hehe, nhát gan, tôi biết cậu không dám đánh..."
Chu Nhiên nói được nửa câu thì dừng lại.
Đánh người là phạm pháp, đánh nặng còn phải ngồi tù, tôi không muốn Tống Thần vì một kẻ cặn bã mà gặp rắc rối.
Hơn nữa, vừa rồi tôi thực sự bị dọa, bây giờ chỉ muốn Tống Thần ở bên cạnh mình thôi.
Vậy nên ngay lúc anh định bước lên bước đầu tiên, tôi lập tức nắm tay anh lại.
Chỉ vào môi mình, ra hiệu cho anh rằng tôi không thể nói.
Tống Thần cúi xuống, giọng có chút bất đắc dĩ: "Bây giờ sao?"
Giây tiếp theo, gương mặt Tống Thần liền phóng to trước mắt tôi, anh dùng tay nâng đầu tôi, dịu dàng mở miệng tôi ra, quét sạch khoang miệng.
Quay lưng lại với Chu Nhiên, tôi không thấy được biểu cảm của anh ta.
Nhưng vẫn loáng thoáng nhìn ra được ánh mắt của Tống Thần đầy hiếu thắng và mạnh mẽ cỡ nào.
Chìm đắm trong kỹ thuật hôn điêu luyện của Tống Thần, cảm giác bị người khác nhìn thấy cảnh này, tôi chỉ thấy khắp da trần đều nóng rực, tim đập liên hồi, chân mềm nhũn.
Chỉ có thể nắm chặt cổ áo anh.
"Tống Thần, chúng ta về nhà thôi..." Tôi thở hổn hển, vùi mặt vào áo anh, cuối cùng tìm lại được giọng nói.
"Được."
Tay nắm tay Tống Thần đi qua Chu Nhiên, thấy mắt anh ta đỏ rực, môi run run: "Cậu... cậu hai người..."
Tống Thần lạnh lùng ngắt lời anh ta: "Cậu nên cảm ơn pháp luật đã cứu mạng cậu hôm nay đi."
Tôi và Tống Thần đi được một đoạn mới loáng thoáng nghe được tiếng hét xé lòng từ trong hẻm vọng ra: "Khốn nạn!"