Cho Anh Một Danh Phận - Chương 6,7: Mới bắt đầu đã khóc như vậy.
Cập nhật lúc: 2024-08-08 23:52:00
Lượt xem: 4,926
6.
Về đến nhà, tôi lập tức nhận ra trong phòng ngủ đơn sơ đã có thêm một chiếc đệm, đặt lên ván giường cứng ban đầu, trên bàn còn có vài chiếc túi xách từ các thương hiệu thời trang nữ.
Tôi từ từ cảm nhận: "Tống Thần, tất cả những thứ này đều là anh đặc biệt tan làm sớm để mua sao, anh xuất hiện ở quán cà phê hôm nay cũng là vì muốn đến trường đón em, đúng không?"
Tống Thần lười biếng tựa vào bàn, thản nhiên nói: "Thấy trên đường, tiện tay mua thôi."
Tôi vừa phàn nàn giường cứng chưa bao lâu, anh lại tình cờ thấy chiếc đệm.
Sự tình cờ này quá mức hợp lý rồi đi...
Thay xong bộ đồ mới, tôi xoay một vòng trước mặt Tống Thần.
Anh dập tắt đầu thuốc đỏ rực nơi đầu ngón tay: "Thích không?"
Tôi gật đầu.
Tống Thần mỉm cười: "Anh cứ nghĩ em sẽ chê."
Nhớ lại những lời chỉ trích lẫn xúc phạm của Trần Đường trước đây đối với Tống Thần, tôi hít một hơi sâu, ngồi cạnh anh làm nũng:
"Tống Thần, anh thật sự rất giỏi, không chỉ biết kiếm tiền mà còn biết làm việc nhà, nấu ăn ngon, ngay cả chọn đồ cũng có con mắt tinh tường như vậy, anh chưa từng dùng thước đo kích thước của em, vậy mà có thể mua được bộ đồ vừa vặn đến thế."
Nói xong, tôi chợt nhận ra Tống Thần đã sớm dùng tay đo lường đường nét cơ thể tôi, thực sự có vẻ như không cần dụng cụ khác.
Ngưng lại một lúc, tôi thử chuyển chủ đề: "Nhưng bộ đồ này có phải quá đắt không, gần bằng thu nhập một tháng của anh rồi..."
"Em yêu, anh thích tiêu tiền cho em," Tống Thần véo má tôi như trừng phạt: "Từ giờ, tiền tiêu vặt anh cho em mỗi tháng phải tiêu hết, không được để lại, nghe rõ chưa."
Chậc, thật dữ dằn.
Thật bá đạo.
Thật thích.
Sau đó một thời gian, Tống Thần ra ngoài làm việc ngày càng nhiều, chớp mắt cũng thấy được sự bận rộn.
Một lần anh về nhà vào giữa đêm, tôi mất ngủ chưa ngủ được đành mở điện thoại của anh, thấy cuộc trò chuyện giữa anh và bạn ở công trường.
Kể từ sau vụ quán cà phê, Chu Nhiên đã lợi dụng mối quan hệ gia đình để liên tục chèn ép Tống Thần, gây khó dễ cho anh.
Chỉ trong vòng một tháng, phanh xe máy của Tống Thần vô cớ hỏng hai lần, may mà anh kịp thời kiểm soát, nếu không chắc chắn đã xảy ra tai nạn.
Nhưng anh vẫn bị ngã vào rãnh, trên người khắp nơi đều là vết trầy xước.
Hơn nữa công việc tại quán bar cũng bị mất, trên công trường thì liên tục bị chủ thầu chèn ép, phải làm những công việc bẩn thỉu và nặng nhọc nhất.
Nhưng Tống Thần không hề nói cho tôi biết, tiền tiêu vặt anh đưa tôi mỗi tháng còn tăng đều.
Mấy người bạn ở công trường không chịu nổi, lần lượt khuyên anh trong nhóm chat:
"Tống ca, thằng nhãi họ Chu đó quá hiểm độc, chúng ta không đấu lại nó đâu, hay là anh và chị dâu chia tay đi."
"Nhìn Trần Đường yếu đuối thế kia, cũng không phải người chịu được khổ, anh nuôi cô ấy bấy lâu cũng coi như là hết lòng rồi, không cần vì cô ấy mà làm khổ mình đâu."
"Hơn nữa, chị dâu theo tên thiếu gia nhà giàu kia cũng không thiệt, Trần Đường có khi sớm đã muốn làm bà Chu rồi."
"Tôi biết một cô gái tên Tô Hi, người đẹp, tính tình tốt, điều quan trọng là không làm nũng, chịu được khổ. Tống ca, hay là tôi giới thiệu hai người quen nhau đi."
Nghe đến đây, tim tôi đập thình thịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cho-anh-mot-danh-phan-lmru/chuong-67-moi-bat-dau-da-khoc-nhu-vay.html.]
Mặc dù tất cả những đề nghị đó Tống Thần đều từ chối. Nhưng cái tên Tô Hi cứ ám ảnh trong đầu tôi.
Hóa ra dù thế nào đi nữa, nữ chính cuối cùng vẫn sẽ xuất hiện bên cạnh Tống Thần sao?
7.
"Em yêu, đừng bận tâm đến họ." Giọng của người đàn ông hơi khàn khàn do vừa mới ngủ dậy, anh ôm lấy eo tôi từ phía sau, cằm đặt vào hõm cổ, cơ thể nóng hổi quấn lấy tôi.
Tống Thần bình thường không cười thì trông dữ dằn, cười lên thì vô vùng gian xảo.
Lúc làm chuyện xấu lại như một kẻ lưu manh.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ngoan ngoãn nghe lời như vậy, đôi mắt hẹp dài nửa nhắm nửa mở, lông mi vừa dài vừa dày, tay chân cũng dài, giống như một con gấu túi cỡ lớn.
"Tống Thần, xin lỗi anh."
Nếu không phải vì tôi cố thay đổi cốt truyện, anh sẽ không gặp những tai họa vô cớ này.
Tống Thần dữ dằn bóp nhẹ vào eo tôi: "Không muốn nghe ba từ đó, làm nũng cho anh nghe."
"Chồng ơi." Tôi nhẹ nhàng mở miệng.
"Chưa nghe thấy."
"Chồng ơi..." Tôi cố gắng nén sự xấu hổ, gọi thêm một tiếng.
"Gì cơ?"
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
"Tống Thần!" Tôi quay đầu lại, đúng lúc lướt qua khóe miệng của người đàn ông.
Ánh mắt ngái ngủ của Tống Thần dần tiêu tán, thay vào đó là loại cảm xúc khác: "Em yêu, nó không ngủ được, thức đêm nhé."
Mất một lúc lâu tôi mới hiểu được "nó" mà Tống Thần nói đến là gì.
Vừa kinh ngạc trước mức độ lưu manh của anh, vừa bị cảm giác tội lỗi dày vò, tôi không kìm được muốn thú nhận: "Tống Thần, thật ra không có em, cuộc sống của anh sẽ tốt hơn."
"Ý em là, thật ra, em không phải là định mệnh của anh."
Sau khi thú nhận, lại nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh quyến rũ của Tống Thần, tôi lập tức hối hận.
"Tống Thần, em thừa nhận em có hơi yếu đuối, hơi khó chiều, nhưng em cũng có ưu điểm, em biết giải tích, xác suất thống kê, toán điện tử, còn có thể nhớ từ vựng cấp sáu..."
Tôi nhìn Tống Thần, lòng như một mớ bòng bong, không biết mình đang nói gì.
"Khóc cái gì." Tống Thần cười khẽ, nâng cằm tôi lên, ngón tay thô ráp lau nước mắt: "Anh đâu có bỏ em."
"Có em yêu yếu đuối để anh dỗ dành là đủ rồi, cần gì phải đúng định mệnh với sai định mệnh."
Tôi: "..."
Đêm khuya rửa mặt xong, Tống Thần không đưa tôi ra khỏi phòng tắm, ánh sáng lờ mờ, tôi bị anh bế ngang, đặt lên bồn rửa, người đàn ông dịu dàng nói:
"Thích mùi gì, dâu tây?"
"Em yêu, giúp anh đeo vào."
"Tống Thần..." Tôi mở miệng, giọng còn chút nghẹn ngào.
Người đàn ông chống tay hai bên cơ thể tôi, giọng trầm khàn vang bên tai:
"Em yêu, đêm còn dài, mới bắt đầu đã khóc như vậy, lát nữa phải làm sao đây."