Chờ chút, báo thù đã ! - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-11 00:31:38
Lượt xem: 169
"Tỷ tỷ, thứ gì ta coi trọng, đều sẽ là của ta, cả đời này, ngươi đều không giành được với ta."
Thứ muội Trình Vãn Nguyệt nhìn ta cười khinh thường, sau đó quay người, tự mình nhảy xuống dòng sông phía sau.
Oa.
Dũng sĩ.
Giữa mùa đông mà dám nhảy thẳng xuống sông.
Ta còn chưa kịp cảm thán bao lâu, vị hôn phu của ta là Thẩm Khương liền vội vã chạy tới, lao đầu xuống sông.
Thẩm Khương bơi khá tốt, không lâu sau đã cứu được Trình Vãn Nguyệt lên.
Trình Vãn Nguyệt yếu ớt dựa vào lòng Thẩm Khương, đôi mắt đẫm lệ nhìn ta: "Tỷ tỷ, muội không trách tỷ."
Ta: "?"
"Não không tốt, có thể đi xem đại phu." Ta trả lời với vẻ mặt vô cảm.
Trình Vãn Nguyệt tủi thân mím môi, đôi mắt chứa đầy nước mắt nhưng không rơi, trông thật đáng thương.
Ta không ăn bộ này nhưng có người ăn.
Thẩm Khương nhìn ta với vẻ thất vọng: "Trình Vãn Thanh, sao lòng dạ ngươi lại độc ác đến vậy, ngay cả muội muội ruột của mình mà cũng thấy ch-ếc không cứu!"
Ta: "?"
Ta cứu cái gì?
Trình Vãn Nguyệt vừa rơi xuống nước, Thẩm Khương đã tới.
Huống hồ, ta cũng không biết bơi, ta nhảy xuống cùng Trình Vãn Nguyệt kêu cứu sao?
Ta thấy Thẩm Khương không thể nói lý, Thẩm Khương nghe xong lời ta nói, cũng thấy ta không thể nói lý.
"Trình Vãn Thanh, ta thật không ngờ ngươi lại là loại người như vậy!" Thẩm Khương đau lòng tột độ.
Trình Vãn Nguyệt ho khan vài tiếng, giả vờ độ lượng đáp: "Thẩm ca ca, ta biết, tỷ tỷ vẫn luôn không thích ta, là lỗi của ta, mọi chuyện đều là lỗi của Vãn Nguyệt, Vãn Nguyệt đáng phải bị như này."
Ta rất muốn trợn mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cho-chut-bao-thu-da/chuong-1.html.]
Nàng ta không phải là tự chuốc lấy sao?
Nhưng Thẩm Khương nghe xong, lại đau lòng không thôi: "A Nguyệt, ta nhất định sẽ làm chủ cho nàng."
Lần này ta mới thực sự trợn mắt.
"Thẩm Khương, ngươi hiểu rõ tình hình đi, ta mới là hôn thê của ngươi, ngươi muốn làm chủ cho ai?"
Mặc dù ta cũng không thích Thẩm Khương lắm nhưng dù sao cũng mang danh là hôn phu của ta, lẽ nào ta không cần mặt mũi sao?
Ta đang định nói, hay là chúng ta hủy hôn trước, ta không cản trở các ngươi yêu nhau, kết quả, Trình Vãn Nguyệt giành nói trước.
"Tỷ tỷ, muội thực sự không có ý muốn giành Thẩm ca ca với tỷ, muội... muội đúng là thích Thẩm ca ca nhưng muội sẽ không giành với tỷ, thật đấy, tỷ tỷ, tỷ tin muội đi."
Thẩm Khương: "Đủ rồi! Trình Vãn Thanh, lần này là lỗi của ngươi, mau xin lỗi A Nguyệt."
Ta: "?"
"Có bệnh à?"
Thẩm Khương đúng là bị bệnh, bệnh không nhẹ.
Nghe ta nói vậy, hắn tức giận không kìm chế được, nói: "Ngươi đã không chịu xin lỗi, vậy liền lấy đạo của ngươi trả cho ngươi.”
Nói xong, hắn trực tiếp đá ta xuống sông.
Ta: "?"
"Trình Vãn Thanh, ngươi hãy tự kiểm điểm lại đi." Thẩm Khương buông lời rồi bỏ đi.
Còn ta, căn bản không kịp phản ứng.
Ta không biết bơi!
Lúc này ta không muốn quan tâm Thẩm Khương có não hay không, bản năng khiến ta bắt đầu kêu cứu.
Nhưng Thẩm Khương ôm Trình Vãn Nguyệt, đi không chút lưu luyến, mà lúc này gần đó lại không có ai, không có gì bất ngờ, ta bị ch-ếc đuối.
Cả đời này ta chưa từng bất lực như vậy.
Ta không ngờ rằng, ta lại ch-ếc đuối trong những năm tháng tươi đẹp nhất của mình...
Quan trọng hơn là, ta đã ch-ếc nhưng dường như lại chưa ch-ếc.