Chờ chút, báo thù đã ! - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-11 00:31:47
Lượt xem: 77
Ta thấy cơ thể mình từ từ chìm xuống đáy sông.
Còn hồn phách của ta thì từ từ nổi lên mặt nước, lơ lửng trên đó.
Ta đây là... thành quỷ rồi sao?
Ý nghĩ này vừa nảy ra thì thấy phía chân trời ráng mây rực rỡ, có một cô nương mặc xiêm y màu sắc từ chân trời bay tới.
"Oa, tiên nữ." Ta cảm thán.
Tiên nữ đáp xuống trước mặt ta, nghe ta nói vậy, chân liền loạng choạng.
"Tiên nữ nhỏ, người không sao chứ?" Ta vội vàng đỡ người.
Tiên nữ vội vàng đứng vững, cung kính hành lễ với ta, nói: "Cung nghênh Tiên Quân quy vị."
Ta sửng sốt, chỉ vào mình: "Ta? Tiên quân?"
Tiên nữ gật đầu, giải thích: "Tiên quân tu hành gặp trở ngại nên hạ phàm trải qua trăm kiếp nạn, kiếp này là kiếp nạn cuối cùng của tiên quân, Thẩm Khương chính là tình kiếp của tiên quân, nay tình kiếp đã phá, tiên quân đoạn tình tuyệt ái, liền có thể phi thăng, trở về tiên giới."
"Thẩm Khương là tình kiếp của ta?" Sắc mặt ta khó coi vô cùng.
Ta mù mắt đến mức nào chứ?
Tiên nữ liên tục gật đầu: "Đúng vậy, tiên quân đợi khi trở về tiên giới, sẽ khôi phục toàn bộ ký ức, tự sẽ hiểu rõ."
Ta gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
Tiên nữ lại nói: "Xin tiên quân cùng tiểu tiên trở về tiên giới."
"Chờ đã." Ta lên tiếng.
Tiên nữ không hiểu, hỏi ta: "Tiên quân còn có chuyện gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cho-chut-bao-thu-da/chuong-2.html.]
"Ta báo thù trước đã." Ta đáp.
Thẩm Khương và Trình Vãn Nguyệt đôi nam nữ cặn bã này, hại ta mất mạng, ta không thể dạy dỗ chúng một chút sao?
Tiên nữ sửng sốt, sau đó vội khuyên: "Tiên quân không được, đoạn tình tuyệt ái, từ bỏ thất tình lục dục, trong đó tự nhiên cũng bao gồm cả thù hận, tiên quân vạn lần không được tổn hại công đức của mình."
Ta trợn mắt.
"Ý là ta bị bắt nạt mà còn không được trả thù, vậy còn làm tiên quân làm gì?"
Tiên nữ bị lời nói thẳng thắn của ta làm cho sửng sốt.
Mà không đợi tiên nữ trả lời, bên bờ sông không xa đột nhiên có động tĩnh.
Ta ngẩng đầu nhìn lại.
Là người nhà họ Trình.
Mẹ ta đi đầu, khóc lóc thảm thiết, phía sau theo một đám gia nhân.
Đến bên bờ sông, gia nhân bắt đầu xuống nước, không lâu sau, th-i th-ể ta đã được vớt lên.
Mẹ ta ôm th-i th-ể ta, khóc không thành tiếng: "Con ơi, sao con lại bỏ mẹ mà đi? Rốt cuộc là ai tàn nhẫn như vậy, lại hại ch-ếc con ta."
Ta nghe vậy liền biết mẹ ta chắc là vẫn chưa biết những chuyện tốt mà Thẩm Khương đã làm.
Ta đang nghĩ cách nói cho mẹ ta biết sự thật về cái ch-ếc của mình thì Thẩm Khương vội vã chạy tới.
Khi nhìn thấy th-i th-ể ta, hắn đột nhiên sửng sốt.
"Sao... sao Trình Vãn Thanh lại ch-ếc được?"
Mẹ ta khóc nói: "Thẩm Khương, ngươi nhất định phải giúp ta tìm ra hung thủ hại ch-ếc Vãn Thanh!"
Thẩm Khương đứng tại chỗ, không nói một lời, vẻ mặt không thể tin nổi.