Cho đến bao giờ - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-15 23:54:31
Lượt xem: 312
11
Anh thở hổn hển chạy đến, hoảng hốt nhìn tôi. Chu Dương ngồi xổm bên giường bệnh, nắm lấy tay tôi, liên tục nói xin lỗi.
Tôi nói: "Chu Dương, là do em không cẩn thận, để mất con rồi."
Anh lại bảo: "Không hề, em không sao là tốt rồi. Lúc Chu Oánh (em gái anh) nói em đang ở bệnh viện, anh suýt thì bị hù chết."
Chu Dương không nhắc gì về đứa nhỏ, trong mắt chỉ toàn là hình bóng của tôi, khiến tôi cảm thấy không đau lòng lắm.
Hai ngày sau, khi tôi thấy tin tức địa phương đưa tin, cô gái mà Chu Dương nhớ mãi không quên, lúc hoạt động trong trung tâm thương mại không may bị người xấu tấn công, anh đã theo nạn nhân lên xe cứu thương.
Cũng vào ngày đó, tôi mất đi đứa nhỏ năm tháng ở trong bụng mình.
Tôi ở nhà dọn dẹp đồ đạc, đứng lên trên ghế, không cẩn thận bị trượt chân. Sau đó bụng bắt đầu đau, gọi điện thoại cho anh thì anh không bắt máy. Cố gắng lê lết đến dưới lầu, m.á.u đã chảy đến mắt cá chân. Là hàng xóm đã gọi xe cứu thương cho tôi.
Giống như tất cả mọi chuyện đều quay về điểm xuất phát, chúng tôi chưa từng là đôi vợ chồng nhỏ đáng hâm mộ trong miệng người khác. Anh vẫn là anh, nhưng tôi không còn là tôi nữa.
Tôi không còn sức lực mà hận, cũng không còn tâm trí oán hận tạo hóa trêu ngươi, chỉ còn lại một trái tim c.h.ế.t lặng.
Chu Dương đỏ mắt giải thích với tôi.
"Lâm Mạn, em tin anh, lúc ấy người phụ trách tuyên truyền không có ở đó, là bảo vệ báo cho anh biết. Anh không nghĩ nhiều như vậy, dù là ai thì anh cũng sẽ đi giúp đỡ. Điện thoại đã bị rơi mất trong lúc hỗn loạn mới không nhận được điện thoại của em. Em đừng đọc những bình luận lung tung trên mạng, anh chỉ là muốn hỗ trợ đưa người đến bệnh viện, không hề đụng chạm, ngay cả nhìn còn không nhìn một cái."
Tôi nói: "Em biết."
Tôi càng nói như vậy, Chu Dương lại càng khổ sở. Nhưng tôi không muốn nói gì nữa. Thật ra tôi biết, tôi biết lời anh nói là sự thật. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất uất ức, rất đau lòng, cảm giác bị ông trời trêu đùa quả thật không ổn chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cho-den-bao-gio/chuong-11.html.]
Chu Dương nhìn tôi, chầm chậm ngồi xuống, dựa vào góc tường, ôm đầu khóc, khóc đến run rẩy.
Một người đàn ông cao lớn như vậy, lúc nào cũng mang lại cảm giác an toàn cho tôi, vậy mà lại ngồi khóc bất lực như thế....
Sự việc của hai chúng tôi liên tục bị tung lên mạng, dư luận xôn xao, bài đăng khắp nơi.
"Chắc là tình cảm vợ chồng bất hòa. Chẳng trách hai năm vẫn chưa có con."
"Mối tình đầu bảy tám năm sao có thể nói quên là quên."
"Sao tôi cảm thấy ngôi sao tuyến hai mươi này rất hợp với quản lý trung tâm thương mại nha."
...
Trong lòng tôi như bị phủ một tầng sương mù, tôi cố gắng hết lần này đến lần khác mà vẫn không thể thoát ra.
Tôi nghĩ mình nên ra ngoài một chút cho khuây khỏa, cho nên tôi đã đăng ký tham gia hoạt động giảng dạy tình nguyện mà tôi vẫn chần chừ bấy lâu. Nơi đó rất xa xôi, phương tiện thưa thớt, điều kiện lạc hậu. Trước kia tôi do dự là vì Chu Dương, bây giờ muốn đi cũng là vì anh.
Tôi chỉ để lại cho anh một mảnh giấy: rùa nhỏ muốn bơi lội trong vùng biển lớn. Sau đó tôi thu dọn một ít quần áo, mở ra một bước ngoặt cuộc đời đời mới.
Không hề có cảnh tượng điên cuồng đuổi theo đến sân bay. Chu Dương hiểu, nên anh để tôi đi.
Anh chỉ nhắn một tin trên wechat cho tôi:
Đào Hố Không Lấp team
"Chú ý an toàn, cố gắng chăm sóc tốt bản thân. Anh ở bên này vì em mà tranh giành giang sơn, em đi ra bên ngoài giải khuây cho tốt. Nhưng em đừng đi lâu quá, anh sợ anh sẽ không chịu được mà đi tìm em."
Tôi suy nghĩ thật lâu, sau đó đáp lại: "Được."