Chủ Mẫu Khó Cầu - 20
Cập nhật lúc: 2024-06-27 13:38:10
Lượt xem: 1,297
Nàng kể rất nhiều chuyện, nào là đấu tỳ bà cứu phong trần, công tử bột tán gia bại sản mua một khúc của nàng, nhưng nàng không xem trọng người đó, cho dù cho lầu vàng nàng cũng không chịu đàn. Nói đến cuối, chúng ta còn quên cả uống trà. Ngô Hồng Tụ nhìn ra sự khâm phục chân thành trong mắt chúng ta, sờ sờ bụng, cũng có chút tiếc nuối không thể đàn tặng tri âm: "Tiếc là bây giờ bụng ta lớn rồi, không tiện đàn cho các ngươi nghe. Đợi ta ra tháng, nhất định sẽ đàn cho các ngươi một khúc Cao Sơn Lưu Thủy."
Lúc xế chiều, Triệu Vân Ngạn đến chỗ ta. Câu nói đầu tiên của hắn làm ta sững sờ. "Chờ con của Hồng Tụ sinh ra, bất kể trai hay gái, đều nuôi ở phòng nàngi."
Không đợi ta từ chối, hắn đã quyết định: "Mấy bà đỡ đều xem rồi nói là con trai, đây là con trưởng nhà họ Triệu ta, nhất định phải nuôi ở phòng nàng."
Ta nghĩ nghĩ: "Nhưng con chúng ta cũng sắp sinh rồi, làm sao ta chăm sóc xuể..."
"Không sao, sáu bà v.ú đều ở trong viện của nàng,, không cần nàng lo lắng gì đâu."
Triệu Vân Ngạn nắm lấy tay ta: "Trinh nhi, nàng không hiểu, con nhất định phải do nàng nuôi mới tốt, nàng là thiên kim nhà thanh quý, lại là thê tử danh chính ngôn thuận của Triệu phủ ta, nàng không cần từ chối nữa, mẫu thân cũng nói nên như vậy, mới là lễ nghi của Triệu gia."
Tuy nói bất kể đích thứ đều gọi chủ mẫu là mẫu thân, nhưng cũng không phải đều được nuôi ở phòng chủ mẫu.
"Nếu là cô nương thì sao?"
Cô nương của Từ Vãn Ý, Niệm Vân, có thể nuôi bên cạnh Từ Vãn Ý. Triệu Vân Ngạn trầm ngâm một lát: “Dĩ nhiên cũng là nàng nuôi."
"Vì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chu-mau-kho-cau/20.html.]
"Chẳng lẽ thiên kim nhà họ Triệu ta phải học hát hí khúc với mẫu thân nó sao?"
Ta bỗng nhớ đến Ngô Hồng Tụ ôm cây tỳ bà của mình với vẻ mặt kiêu hãnh, nói nhạc sư trong cung cũng không bằng nàng, nói nàng dùng một khúc nhạc làm bà chủ lầu xanh rơi lệ, cứu một cô nương nhà lành suýt rơi vào chốn lầu xanh.
Nói người khác đều khẳng định là nam tử, nhưng nàng ta thực ra càng hi vọng đây là cô nương, sau này có thể dạy con bé đàn tỳ bà, có lẽ tương lai sẽ gặp được một phu quân hiểu nàng như Triệu Vân Ngạn, cũng là tri âm của nàng.
Ta không biết vì sao, bỗng nhiên cảm thấy thương cho Ngô Hồng Tụ ngốc nghếch kia. "Ngô muội muội có đồng ý không?"
"Nàng ta sẽ đồng ý."
Triệu Vân Ngạn mỉm cười, đặt tay lên tay ta, mắt đầy dịu dàng: "Chờ con chúng ta sinh ra, việc quản lý gia đình, dạy dỗ con cái, những việc này đều giao cho Trinh nhi."
Ngày Ngô Hồng Tụ sinh sắp đến gần, ta sợ làm nàng ta lo lắng khi sinh nở, không dám nói Triệu Vân Ngạn đã quyết định bế con của nàng ta đến nuôi ở chỗ ta. Trong lòng ta còn chút ảo tưởng, đợi đứa bé sinh ra, Ngô Hồng Tụ cùng Triệu Vân Ngạn bàn bạc kỹ lưỡng, chưa chắc đã không có cách xoay chuyển.
Huống chi hiện nay ta và Ngô Hồng Tụ còn khá tốt, Lan Trúc Hiên và Thính Tuyết các gần nhau, đứa bé này dù nuôi ở Lan Trúc Hiên, nàng ta cũng có thể thường xuyên đến chỗ ta, ở lại lâu dài cũng không sao. Ta không muốn đoạt tình cảm của người khác, đứa bé tất nhiên vẫn là nuôi bên cạnh mẹ ruột là tốt nhất.
Nhưng tin tức vẫn bị lộ. Ngọc Đường Ngọc Vinh bên cạnh Từ Vãn Ý khi đưa quà đến Thính Tuyết các, vô tình để lộ chuyện này. Tối hôm đó ta gõ cửa Ngô Hồng Tụ, không ai trả lời. Nàng ta không muốn gặp ta, có phải cảm thấy việc bế con của nàng ta đi cũng có sự tính toán của ta? Thính Tuyết các không thắp đèn, ba mặt giáp nước, u ám như nơi bốn bề tiếng hát Sở này.