Chủ Mẫu Khó Cầu - 21
Cập nhật lúc: 2024-06-27 13:38:32
Lượt xem: 1,808
"Hồng Tụ, ta nói thật với ngươi, ta không muốn, ngươi biết ta cũng sắp có con, đều là mẫu thân, sao ta nỡ lòng nào cướp đi đứa con của một người mẫu thân khác."
“Đằng sau cánh cửa là sự im lặng kéo dài.
Ngươi đừng buồn, giờ ngươi sắp sinh, nữ nhân sinh con là qua cửa quỷ, quan trọng nhất là ngươi đừng nên động khí. Nếu hôm đó lời chúng ta nói là thật lòng, ngươi bằng lòng đàn cho ta khúc Cao Sơn Lưu Thủy, Lan Trúc Hiên ta cũng bằng lòng làm nhà sinh mẫu của ngươi."
Ta thở dài, xoay người muốn đi. Nàng ta bỗng mở cửa, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, như hoa lệ chi sau cơn mưa. "Tỷ tỷ, ta phải làm sao đây..." Ta an ủi nàng vài câu, lại nghĩ ra nhiều lời để làm nàng vui lên.
Nói rằng cô nương ở bên cạnh chúng ta, sau này vừa biết đàn tỳ bà vừa biết làm nữ công, lại có thêm một người mẫu thân yêu thương, tương lai chúng ta cùng nhau chọn cho con một tấm lang quân tốt, không để con bị ai bắt nạt nữa. Nàng ta ngủ say trên đầu gối ta, trên mặt vẫn còn vương vệt nước mắt.
Rõ ràng đây là một người phụ nữ đáng lẽ phải tranh đấu sống c.h.ế.t với ta, tệ lắm cũng là một nữ nhân sống c.h.ế.t không liên quan gì đến ta. Nam nhân thường nói nữ nhân hay ghen lại giấu gian, nếu không ghen ghét đố kỵ, vì sao lại để nữ nhân ở bên cạnh? Vậy mà thấy nàng ta khóc, ta không ghen cũng chẳng ghét, cũng không có chút vui mừng của kẻ chiến thắng. Đêm hè yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng cũng nghe rõ mồn một. Trái tim ta vừa lạnh vừa nặng nề.
Đêm hè năm đó, không ai biết, lòng ta vì nàng ta ngủ thiếp đi trong nước mắt mà rơi tuyết vạn năm. Nửa tháng sau, Ngô Hồng Tụ sinh. Dù ngày hôm trước, nàng ta còn lạnh lùng cãi nhau với Triệu Vân Ngạn một trận. Nhưng sự lúng túng và đau đớn khi sinh nở, đã khiến nàng ta mất đi chút kiêu ngạo và nóng nảy.
Nàng ta đầy mồ hôi, lo lắng nhìn ra ngoài, muốn xuyên qua cánh cửa, tìm bóng dáng Triệu Vân Ngạn: "Vân Ngạn đâu, chàng không thể ở bên ta sao?"
Triệu Vân Ngạn đang quỳ trong từ đường, cầu tổ tiên ban cho hắn một đứa con trai. "Phòng sinh nam nhân không được vào." Thuận ma ma kiên nhẫn nắm tay nàng ta.
“Mẫu thân, con... con muốn Vân Ngạn đến bên con..." Ngô Hồng Tụ khóc nức nở,
"Đau quá, thật sự rất đau, con cảm thấy không chịu được nữa..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chu-mau-kho-cau/21.html.]
“Nữ nhi đừng sợ, nữ nhân ai cũng phải trải qua chuyện này, đều đã vượt qua cả." Thuận ma ma khuyên nhủ, "Sinh hài tử m.á.u me đầm đìa, nam nhân nhìn thấy sẽ sợ hãi đến bất lực, con ráng nhịn nhé."
Ta ở bên cạnh nàng lau mồ hôi, nhìn Xuân Minh và Đông Khanh ra vào đưa nước nóng và khăn sạch: “"Có Thuận ma ma ở đây, ngươi đừng sợ. Muội muội ta cũng là do Thuận ma ma đỡ đẻ, bà ấy có kinh nghiệm, ngươi đừng sợ."
Từ Vãn Ý vài lần ngó vào phòng sinh, nàng không muốn giúp, nhưng thấy Ngô Hồng Tụ đau đớn, do dự rồi vẫn thò đầu vào, mở miệng: "Muội muội, muội đừng kêu nữa, giữ chút sức. Lúc sinh Vân Niệm ta cũng như vậy, kêu đến cuối cùng không còn sức, suýt nữa thì chết."
Ta cứ nghĩ sinh con là chuyện trong chốc lát, đau rồi sẽ sinh. Nhưng con của Ngô Hồng Tụ giày vò gần một ngày. Đứa bé sinh ra vào giờ Tý, là một bé trai. Đứa bé được bảy tay tám chân quấn kỹ, giao vào lòng lão phu nhân, một đám tỷ muội và nha hoàn vây quanh trêu đùa.
Ngô Hồng Tụ đã không còn chút sức lực, nàng cố gắng nghiêng đầu, nhìn ta đầy hy vọng: "Tỷ tỷ, con có đẹp không? Giống muội nhiều hơn hay giống Vân Ngạn?"
... Không đẹp, giống con khỉ nhăn nhó đỏ hỏn. Vậy giống Triệu Vân Ngạn đi.
"Giống Triệu Vân Ngạn."
Nàng có chút thất vọng: "Tỷ tỷ, muội không thể dạy nó đàn tỳ bà nữa rồi."
"Ta cũng rất buồn, không thể dạy nó may vá nữa rồi."
Chúng ta nhìn nhau, bỗng nhiên đều không nhịn được cười.
"Con giao cho nhũ mẫu cho bú, nhũ mẫu ăn uống đều tinh tế, sữa cũng tốt, muội cứ yên tâm nghỉ ngơi, đợi muội hồi phục tinh thần, ta sẽ bế đến cho muội xem."