Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chuộc Lỗi - Phần 11

Cập nhật lúc: 2024-10-24 11:03:32
Lượt xem: 3,158

16

 

Về sau, ta mới hiểu.

 

Tần Yến là người không kính thần Phật, chẳng màng thiện ác.

 

Nhưng hắn lại có đạo của riêng mình.

 

Hắn khoác lên mình một lớp da của Diêm Vương, là để dấn thân vào địa ngục.

 

Chốn triều đình loạn thế, bao quyền lực chèn ép.

 

Hắn thấy gai mắt, liền lấy g.i.ế.c để chặn giết, dùng cách của kẻ gian thần nịnh hót để quét sạch những kẻ gian thần nịnh hót, không đội trời chung với những linh hồn tham lam và ghê tởm.

 

Những kẻ mà hắn giết, chẳng có ai là người tốt.

 

Toàn là những ác quỷ mà hắn đã lôi ra.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Những con quỷ ấy từng hại ta, cũng từng hại người khác.

 

Chỉ là, chúng đều khoác lên mình bộ da giả tạo.

 

Đến cuối cùng.

 

Hắn bị ngàn vạn người chỉ trích, nhưng chỉ nhếch mép cười lạnh, chẳng bận tâm.

 

Dù sao, từ nhỏ hắn đã quen với sự phỉ nhổ.

 

Dù sao, hắn vốn cũng không phải người tốt gì.

 

Khi ta đến Tần phủ để gả cho hắn xung hỷ thì đã quá muộn.

 

Hắn nằm trên giường bệnh, một giấc mơ không tỉnh, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, cũng chưa kịp nhìn thấy ta khoác lên mình bộ hỉ phục mà gả cho hắn.

 

Ta đã hôn lên đôi môi lạnh lẽo của hắn, vừa khóc vừa nói xin lỗi hắn vô số lần.

 

Khoảnh khắc ấy.

 

Ta chỉ mong sao trên đời này có ma quỷ, để quỷ đến tìm ta.

 

17

 

Trên đường về phủ, ta thẫn thờ.

 

Tô Tự gọi ta quay lại thực tại:

 

"Tỷ, tên tiện chủng nhà họ Tần kia không làm gì tỷ chứ?

 

"Hắn ở kinh thành danh tiếng chẳng ra sao.

 

"Thái tử ca ca hình như không thích tỷ qua lại với tên tiện chủng nhà họ Tần đó, tỷ nên cẩn thận chút thì hơn."

 

Ta nhìn Tô Tự, thật sự rất muốn nói với đệ ấy.

 

Kiếp trước, đệ c.h.ế.t dưới tay Thái tử ca ca mà đệ tin tưởng nhất.

 

Còn người vượt ngàn dặm đến thu nhặt t.h.i t.h.ể cho đệ, lại chính là kẻ mà đệ khinh thường, là tên tiện chủng nhà họ Tần.

 

Có lẽ nhận ra sắc mặt ta không vui, Tô Tự cuối cùng cũng thu lại giọng điệu, dè dặt nhìn ta:

 

"Tỷ, tỷ không vui sao?"

 

Ta liền hỏi lại:

 

"Nếu sau này, ta và Thái tử trở mặt thành thù, A Tự, đệ sẽ chọn ai?"

 

Tô Tự sững sờ:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chuoc-loi/phan-11.html.]

"Sao tỷ có thể trở mặt với Thái tử?"

 

Ta vén rèm, nhìn dòng người tấp nập ngoài cửa sổ xe ngựa:

 

"Hoàng cung nguy hiểm, Đông cung lại càng sóng gió.

 

"Nơi đó là chốn ăn thịt người, Thái tử ca ca của đệ, đã bị nuốt chửng rồi."

 

Tô Tự nhìn ta đầy ẩn ý:

 

"Chẳng lẽ tỷ đã biết chuyện gì đó, không muốn gả cho Thái tử ca ca nữa sao?

 

"Phụ thân còn bảo rằng đến yến hội Trung thu tháng sau, Hoàng thượng sẽ hạ chỉ tứ hôn cho tỷ và Thái tử ca ca đấy."

 

Ta cười nhạt:

 

"Yên tâm đi, đạo thánh chỉ này, sẽ không rơi lên người ta nữa đâu."

 

Cuộc ám sát trong buổi săn b.ắ.n sẽ diễn ra trước yến hội Trung thu.

 

Kiếp trước, chính Tần Yến đã dùng mọi thủ đoạn để phá hỏng hôn sự của ta với Thái tử.

 

Kiếp này, ta tự mình ra tay.

 

18

 

Sau khi trở về Phủ Thái phó, thị nữ báo cho ta biết, Tô Minh Nhan đã bị phụ thân phạt quỳ trong từ đường.

 

Nghe nói, nàng còn bị đánh vào tay và không được ăn cơm trong ba ngày, chỉ được phép uống nước trà.

 

Tô Minh Nhan vốn định về phủ sớm để chiếm lấy cơ hội, chơi trò kẻ ác tố cáo trước.

 

Tiếc thay, ta đã dám ở lại Tần phủ, đương nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

 

Dù ta chưa trở về, nhưng lời nhắn của ta đã được tiểu tư của Tô Tự truyền đến tai phụ mẫu từ lâu.

 

Thậm chí, ngay cả những lời lẽ mà Tô Minh Nhan định dùng để thanh minh, đổ lỗi cho ta, ta đã sớm dạy tiểu tư thuật lại cho phụ mẫu nghe trước.

 

Ta hiểu quá rõ những thủ đoạn của Tô Minh Nhan.

 

Vì vậy, sau khi trở về phủ, dù nàng có giả vờ khóc lóc yếu đuối thế nào, phụ thân ta không chỉ không tha thứ mà còn phạt nàng nặng hơn.

 

Mẫu thân nghe nói Tô Minh Nhan đã hạ dược ta, sợ ta bị tổn thương thân thể, nên tự tay canh chừng cho ta uống hết bát thuốc bổ, rồi đuổi hết các thị nữ ra ngoài. Khi trong phòng chỉ còn hai mẹ con, bà mới đỏ mắt, ôm lấy ta, vừa khóc vừa giận dữ mắng:

 

"Ta thật lòng đối xử với con bé ấy, ai ngờ lại nuôi ra một con sói mắt trắng!

 

"Cái tên thiếu gia nhà họ Tần kia danh tiếng thế nào, nó lại dám bỏ thuốc con, đẩy con đến bên giường hắn! Nếu lỡ mà xảy ra chuyện gì thì..."

 

Mẫu thân càng nói càng kích động, ta sợ bà sẽ buột miệng mà mắng cả Tần Yến, vội vàng trấn an và nói mấy lời tốt đẹp thay cho Tần Yến.

 

Nhưng trọng điểm của mẫu thân lại rơi vào:

 

"Tần Yến cũng thật kỳ lạ, người ta chẳng bảo hắn là tên tiện chủng phóng đãng hay sao? Sao hắn lại giúp con?"

 

Ta khẽ cười:

 

"Thế nên mới nói, nghe lời người ta nói chưa chắc đã đúng, phải tận mắt chứng kiến mới tin."

 

Chỉ có điều...

 

Loại thuốc mà Tô Minh Nhan cho ta không quá mạnh, nhưng tác dụng sau lại dai dẳng.

 

Kiếp trước, Tần Yến đã dạy ta cách áp chế độc dược trong cơ thể, nhưng ta học hành chưa tinh thông.

 

Hôm ấy ta tuy không sao, nhưng từ hôm sau, cơn sốt kéo dài liên tục mấy ngày.

 

Trong trạng thái mơ hồ, ta không phân biệt nổi đâu là tỉnh, đâu là mộng, đâu là kiếp trước, đâu là hiện tại.

 

Trong mơ màng, ta nghe thấy rất nhiều tiếng nói.

Loading...