CHUỘC TỘI - CHƯƠNG 11
Cập nhật lúc: 2024-11-04 16:58:07
Lượt xem: 273
11
Tôi đứng lên, bước lên bục giảng.
Giáo viên chủ nhiệm nói nhỏ với tôi: "Xuống ngay!"
Tôi làm ngơ, bật điện thoại, chỉnh âm lượng lên mức cao nhất và mở đoạn ghi âm.
"Anh biết rõ hôm đó tôi chỉ tình cờ đi ngang qua hồ, Giang Kha tự nhảy xuống nước, vậy mà anh vẫn giúp cô ta làm chứng giả, nói tôi đẩy cô ta xuống. Giờ anh đến xin lỗi tôi thì có ích gì?"
Giọng nói đau khổ của Mạnh Thanh Hoa vang lên: "Tôi thực sự không còn cách nào, Tống Yên. Em biết mà, nhà Giang Kha có tiền có quyền. Cô ấy nói bố cô ấy rất nghiêm khắc, nếu biết cô ấy nhảy hồ vì yêu đương, cả hai chúng tôi đều xong đời. Dù tôi có học giỏi đến đâu, tương lai cũng sẽ bị hủy hoại."
"Vậy còn tương lai của tôi thì sao? Tương lai của tôi không quan trọng à?"
"…Tôi sẽ bù đắp cho em."
"Bù đắp gì đây? Khi họ bôi keo lên ghế của tôi, anh không ở đó. Khi họ đổ nhện lên người tôi, anh không ở đó. Khi họ tiểu tiện lên mặt tôi, anh cũng không ở đó. Bây giờ, anh có thể bù đắp gì?"
Tấm màn chiếu được kéo xuống, đoạn video ngắn chưa đầy một phút bắt đầu phát.
Dù hình ảnh mờ nhạt, đoạn video đã ghi lại rõ ràng cảnh bạo lực và khuôn mặt đầy tủi nhục của tôi trong phòng dụng cụ thể thao vào buổi hoàng hôn hôm đó.
Trong phòng dụng cụ thể thao có một camera an ninh.
Trước khi nhà trường kịp xóa nó, Mạnh Thanh Hoa đã tìm cách lấy đoạn phim.
Ngay cả buổi phỏng vấn lần này, nếu không phải vì anh ta đang học ở Bắc Kinh, nhờ mối quan hệ với bạn học trong đài truyền hình mà tìm được bộ phận truyền thông, tôi cũng không thể liên hệ với họ.
Đây là cách chuộc lỗi mà tôi yêu cầu Mạnh Thanh Hoa thực hiện.
Tôi biết rất rõ rằng hình ảnh của tôi trong đoạn video trông thảm hại và nhục nhã đến mức nào, lòng tự trọng, từng mảnh xương trong cơ thể tôi dường như bị đè bẹp, giẫm nát dưới chân.
Khoảnh khắc phát đoạn video đó, tôi như thể bị kéo ngược lại vào nỗi đau đớn và tuyệt vọng của thời điểm ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chuoc-toi-sfpo/chuong-11.html.]
Chiều hôm đó, tôi thực sự nghĩ mình sẽ c//hế//t ở đó.
Nhưng đây là tất cả những gì tôi có thể làm.
Tôi không có lựa chọn nào khác.
Dù phải hy sinh bản thân, thậm chí tự gây tổn thương, tôi cũng không bận tâm.
Xé toạc vết thương, phơi bày nó trước mặt mọi người cũng không sao.
Không sao cả.
Tất cả những chuyện này, phải có một hồi kết.
Không chỉ riêng Kỷ Nguyên, mà tất cả những ai từng tham gia vào đó, đều phải trả giá.
Trong bầu không khí im phăng phắc, Kỷ Nguyên đột nhiên đứng dậy.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Khi một người nhận ra hành động mình cho là chính nghĩa thực ra lại là một loại bạo lực, anh ta sẽ phản ứng thế nào?
Tôi chống tay lên bàn giáo viên, mỉm cười với ống kính máy quay: "Những điều tương tự như trong đoạn video, cũng đã có người trong lớp này làm với tôi. Và giống như những kẻ khác, khi làm những việc này, họ đều nghĩ rằng mình đang thực thi công lý."
"Vậy, những người làm điều này là ai, là một người hay… tất cả mọi người?"
Video phỏng vấn hôm đó vừa phát sóng đã nhanh chóng lên top tìm kiếm.
Dù âm thanh và hình ảnh đã được xử lý, vẫn có người nhận ra Giang Kha và Kỷ Nguyên.
Dư luận bùng nổ, vô số người yêu cầu họ xin lỗi, và cả hai gia đình cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Tệ hơn nữa, Kỷ Nguyên bắt đầu đợi tôi ở đầu ngõ, cả ngày lẫn đêm.