Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô dâu thay thế - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-15 05:34:56
Lượt xem: 13,471

Cho đến một ngày, tôi vô tình nhắc đến mẹ Phó, chạm vào vảy ngược của Phó Bạc Vũ.

Anh lại một lần nữa đuổi tôi đi, làm tổn thương trái tim tôi.

Tôi và anh đã cãi nhau một trận dữ dội nhất từ trước đến nay.

「Phó Bạc Ngữ, tôi đến đây để làm vợ anh, không phải để chịu đựng tính khí tức giận của anh. Ngoại trừ việc bảo tôi cút đi, anh còn biết nói gì nữa không?」

「Nếu không phải vì thích anh, tôi bị thần kinh à mà ngày nào cũng hầu hạ anh? Mắt anh không nhìn thấy không dễ dàng rồi, anh bắt nạt tôi thì tôi không khó chịu sao? Chỉ có đàn ông vô dụng mới trút giận lên phụ nữ.」

Tôi hận bản thân mình vô dụng.

Đáng lẽ phải cứng rắn mới đúng, vậy mà lại khóc như oan ức lắm, khóc hết tất cả những uất ức bấy lâu nay.

Từ khi gả đến giờ, nhà họ Tô không có một ai gọi điện cho tôi.

Chỉ có một lần, tôi thực sự không chịu nổi sự gây khó dễ của Phó Bạc Ngữ, lấy hết can đảm gọi điện về.

「Bố, con không chịu nổi nữa rồi, bố có thể đến đón con không…」

「Con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, sau này đừng gọi điện cho bố nữa.」

Không đợi tôi nói xong, điện thoại đã bị cúp máy.

Tôi rõ ràng nghe thấy tiếng cười vui vẻ của chị gái ở đầu dây bên kia.

Tại sao cùng là con gái, mà lại khác biệt đến vậy?

Rõ ràng biết mình là kẻ giả mạo, rõ ràng Phó Bạc Ngữ đối xử với tôi tệ như vậy, ba ngày hai bữa lại đuổi tôi đi, vậy mà tôi vẫn động lòng với anh trong những lần cãi vã ồn ào hàng ngày, thậm chí còn yêu anh.

Anh và tôi quá giống nhau.

Đều đáng thương, hèn mọn, khao khát được yêu thương và quan tâm.

Đôi khi tôi nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong quá khứ trên người Phó Bạc Ngữ, tôi luôn không nhịn được muốn đến gần anh hơn, muốn nhìn thấy anh cười, vì vậy đã không ngừng dỗ dành anh.

Kết quả, anh cũng ghét tôi.

「Các người đều giống nhau, đều bắt nạt tôi, không yêu tôi, chẳng lẽ tôi đáng ghét đến vậy sao?」

「Phó Bạc Ngữ, anh chính là một tên khốn nạn vô lương tâm. Tôi hết lòng hết dạ chăm sóc anh, anh chỉ biết bảo tôi cút đi.」

Ngày hôm đó, tiếng khóc thảm thiết của tôi vang vọng khắp Lệ Thủy Cư.

Bầu không khí trong nhà nặng nề, mấy người giúp việc đều bóng gió khuyên chúng tôi làm hòa.

Sau đó, tôi đã không nói chuyện với Phó Bạc Ngữ suốt một tuần.

Ngày thứ tám của cuộc chiến tranh lạnh, anh chủ động tìm tôi làm hòa.

「Xin lỗi.」

Tôi sững sờ hồi lâu.

Phó Bạc Ngữ, người luôn hống hách, vậy mà lại có thể nói ra hai chữ này.

Tôi hít hít mũi, ép nước mắt ngược trở lại.

「Em khóc sao?」

Anh thử chạm vào mặt tôi, nhưng tôi né tránh.

Cứ như vậy im lặng giằng co.

Phó Bạc Ngữ đứng trước mặt ,khẽ ngửi, mùi hương hoa dành dành trên người anh phả vào mũi tôi.

「Tô Hà.」

Anh nắm lấy tay tôi, tôi phản kháng đẩy ra.

「Em nói em thích anh, là thật sao?」

「Giả đấy.」

「Tô Hà, em muốn gì ở anh?」

「Muốn tài sản kếch xù của anh, không lo ăn mặc suốt quãng đời còn lại.」

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-dau-thay-the/chuong-4.html.]

「……」

Lại thêm vài phút im lặng.

「Tô Hà, anh là một kẻ vô dụng.」

「Một người có phải vô dụng hay không, không phải do tự mình nói ra.」

「Tô Hà…」

Tôi mất kiên nhẫn ngắt lời anh: 「Nếu anh không có việc gì thì tôi lên lầu dọn đồ đây.」

Phó Bạc Ngữ kéo tôi lại, hoảng hốt: 「Dọn đồ, em muốn làm gì?」

「Về nhà mẹ đẻ, tôi không ở đây làm chướng mắt anh nữa.」

「Đừng đi, được không?」

Giọng nói của Phó Bạc Ngữ vang lên ngay lập tức.

「Gì cơ?」

Anh buông gậy chống, ôm tôi vào lòng.

Trong ký ức, Phó Bạc Ngữ chưa bao giờ chủ động như vậy.

Trước đây tôi muốn chiếm chút tiện nghi của anh, anh đều né tránh, mặt lạnh tanh không vui.

「Xin lỗi, sau này anh sẽ không chọc em tức giận nữa.」

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

「Đừng đi, được không?」

「Tính tình anh tệ như vậy, còn mù nữa, tôi có thể muốn gì ở anh chứ, muốn anh chọc tức tôi à?」

Tôi vừa đánh vừa khóc.

「Anh biết, em thích anh.」

Sự thật là vậy, tôi cũng không có gì phải che giấu.

「Vậy còn anh thì sao?」

Tôi không cam lòng hỏi.

「Mỗi đêm anh đều lén đắp chăn cho em, chắc chắn không phải là rảnh rỗi sinh nông nổi đúng không?」

Anh không nói gì, nhưng lại cúi đầu ngậm lấy môi tôi.

Như mút lấy mật hoa, từ từ đi sâu vào.

Tôi cảm nhận được tình yêu mãnh liệt đang kìm nén của anh, đưa tay ôm lấy eo anh.

「Tô Hà, em không được hối hận. Gọi anh là 'ông xã', sau này chỉ được gọi như vậy thôi.」

Lần đó, là bước ngoặt để chúng tôi mở lòng với nhau và trở thành vợ chồng, cũng là khởi đầu cho sự thay đổi của Phó Bạc Ngữ.

「Vợ à, anh quyết định phẫu thuật, chữa mắt rồi.」

Mắt của Phó Bạc Ngữ không phải hoàn toàn mù, anh có thể nhìn thấy lờ mờ, nhưng không có khả năng nhìn rõ mọi vật.

Vì bệnh tim, cho dù có phương án chữa trị, anh vẫn luôn không muốn chấp nhận.

「Sao đột nhiên lại thay đổi suy nghĩ vậy?」

「Anh muốn xem thử cô gái mà anh yêu thương trông như thế nào.」

……

Bây giờ, Phó Bạc Ngữ đã tỉnh lại.

Có chị gái ở bên cạnh anh.

Họ là mới là vợ chồng thực sự.

Giấc mơ đẹp kéo dài hai năm của tôi, cuối cùng cũng đã đến lúc tỉnh giấc.

 

Loading...