Có Duyên Ắt Sẽ Gặp Gỡ - Chương 7:
Cập nhật lúc: 2024-06-24 20:33:56
Lượt xem: 2,533
Trong khoảnh khắc mơ hồ, ta nhớ lại đêm Thẩm Thức Đàm say rượu, ôm ta nhảy lên mái nhà ngắm trăng. Dưới ánh trăng, ta thấy bóng dáng mờ mờ trong ngõ hẹp.
Ta mới biết đêm đó, người đến không chỉ có Thẩm Thức Đàm, nhưng đến trước mặt ta chỉ có hắn.
Rất nhanh, Tống Nghiễn Tu như nhận ra điều gì, quay đầu nhìn về phía ta. Ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng cũng đoán được, nhất định là lạnh lùng, thản nhiên. Nụ cười của hắn chỉ dành cho tỷ tỷ, thật nhỏ nhen.
Sau đó, hắn bỗng nhiên đỡ trán, lảo đảo một chút, tỷ tỷ nhanh chóng đỡ hắn. Ta thu lại ánh mắt, có chút hả hê.
Trước đây, khi ta cứu hắn về, hắn hôn mê rất lâu, tỉnh lại thì luôn bị đau đầu, thỉnh thoảng phát tác, khi nhẹ khi nặng. Sau cơn đau, hắn thường nhìn chằm chằm vào một chỗ mất hồn rất lâu.
Ta từng nghe hắn hỏi đại phu, hắn nói: "Từ khi ta có ký ức, mỗi chuyện ta đều nhớ rất rõ, nhưng tại sao... vẫn cảm thấy đã quên rất nhiều chuyện?"
Thật không ngờ, đã lâu như vậy mà hắn vẫn chưa khỏi.
Thực ra ta cũng chưa từng trách hắn, hắn không thích ta, đã nói rõ với ta rồi. Nhưng hắn lừa dối ta, gián tiếp hủy hoại đồ của mẫu thân ta để lại, chuyện đó ta không quên được.
Thẩm Thức Đàm ngẩng đầu hỏi ta đang cười gì. Ta nói Kim Nguyên Bảo trở nên nặng hơn, ta rất vui, ta rất thích Kim Nguyên Bảo.
Hắn bỗng xoay người lên ngựa ngồi phía sau ta, ôm lấy ta và nắm dây cương, "Nếu ưng ý, Ương Ương thích là được rồi."
Thẩm Thức Đàm đã ở bên ta rất lâu, hễ có thời gian rảnh hắn liền đưa ta đi cưỡi ngựa, hoặc tự mình hái nhiều hoa mang tặng ta. Nhiều khi hắn ở lại sân cùng Kim Nguyên Bảo chơi, thỉnh thoảng xin bánh ngọt của ta.
Ta từng hỏi hắn, liệu Kim Nguyên Bảo có phải luôn được nuôi dưỡng trên chiến trường không. Hắn cười và xoa mũi ta: "Nơi trước đây nàng dưỡng bệnh là của một huynh đệ trên chiến trường, nhưng huynh đệ ấy không còn cơ hội quay lại nữa, Kim Nguyên Bảo vẫn luôn được nuôi dưỡng ở đó."
Thoắt cái lại mấy tháng trôi qua, đêm hè rực rỡ, Thẩm Thức Đàm đưa ta đến hồ hái sen, đuôi thuyền chất đầy những búp sen xanh non, hương thơm ngào ngạt. Ta nằm dọc thuyền, trong biển lá sen bao la, tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Thức Đàm.
Tiếng nước vang lên, hắn đột ngột nhô lên từ mặt nước, đối diện với ta. Dưới ánh trăng, ta thấy những giọt nước chảy dài theo sống mũi cao của hắn, xuống đến n.g.ự.c đầy vết thương do đao kiếm.
Hắn thật đẹp.
Nét đẹp của Thẩm Thức Đàm không giống sự kinh tâm động phách của tỷ tỷ và Tống Nghiễn Tu, mà là vẻ tuấn tú thanh nhã, trông nhã nhặn nhưng lại có thể ra chiến trường gi/3t địch. Hắn thẳng thắn, nhiệt huyết, kín đáo và chính trực.
Nghĩ đến đây, ta theo phản xạ vươn tay kéo hắn lên thuyền.
Ngón tay bị hắn nắm chặt, hắn khẽ dùng sức kéo nhẹ, thuyền chao đảo mạnh. Ta hét lên kinh ngạc, ngã nhào vào lòng hắn, trái tim ta cũng lắc lư theo.
---
Ngày hôm sau khi hái sen, Thẩm Thức Đàm đã xuất chinh. Đêm đó, khi ta rơi vào lòng hắn, hắn đã ôm chặt ta không buông, nhịp tim dần nhanh hơn.
Hắn nói: "Ương Ương, đợi ta chiến thắng trở về, nàng... nàng gả cho ta được không? Ta, ta sẽ trở về sớm thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-duyen-at-se-gap-go/chuong-7.html.]
Càng nói nhịp tim hắn càng nhanh, ta không nhịn được cười. Dưới ánh trăng, ta thấy tai hắn đỏ như nhỏ máu. Hắn căng thẳng quá, căng thẳng đến mức ta không nỡ từ chối.
Sau khi hắn đi, ta mỗi ngày đều đeo cây trâm hoa mai hắn từng tặng lên đầu. Thực ra ta biết rõ, đây không phải là hắn mua. Làm gì có người bán cây trâm hoa mai xấu như vậy chứ, nhìn một cái là biết do người vụng về tự khắc.
Thẩm Thức Đàm thường viết thư cho ta, nói lung tung rất nhiều, đến cả chuyện bị kiếm cắt trúng ngón tay cũng nói với ta. Ta vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy may mắn, may mà chỉ là ngón tay bị thương thôi.
Tháng tám, xảy ra hai chuyện lớn.
Chuyện lớn thứ nhất, Tam vương gia mưu phản thất bại, bị Tống Nghiễn Tu dẫn binh bao vây.
Hôm đó mây đen dày đặc, mưa như trút nước, khi tỷ tỷ trở về tay đầy máu, mắt đỏ hoe. Tống Nghiễn Tu bế nàng về, thần trí nàng không ổn chút nào.
Nghe nói, tỷ tỷ đã tự tay gi/3t Tam vương gia Hạ Cảnh Trạm, vừa gi/3t vừa khóc nói: "Hạ Cảnh Trạm, đây là những gì ngươi nợ ta."
Ta thực không hiểu nổi, Tam vương gia rốt cuộc đã làm gì với tỷ tỷ. Hắn rõ ràng luôn đối xử rất tốt với tỷ tỷ.
Cũng trong ngày hôm đó, khi tỷ tỷ trở về nhìn thấy Kim Nguyên Bảo, không biết nhớ đến điều gì, bỗng nhiên một kiếm đ.â.m xuyên qua nó, tốc độ quá nhanh khiến ta không kịp lên tiếng ngăn cản. Khi ta tìm lại được giọng nói của mình, Kim Nguyên Bảo đã nằm trên đất, toàn thân đầy máu, yếu ớt rên rỉ.
Lúc đó, ta lần đầu tiên tức giận xông lên tát tỷ tỷ một cái, rồi bị Tống Nghiễn Tu kéo ra. Hắn cau mày nói: "Liễu Ương Ương! Chỉ là một con ch.ó thôi, Vân Đường hiện đang không ổn định, dù sao nàng cũng là tỷ tỷ của ngươi."
Tỷ tỷ đã vứt bỏ kiếm, trốn trong lòng Tống Nghiễn Tu, chỉ vào Kim Nguyên Bảo đang nằm trên đất không động đậy, nghẹn ngào: "Trên người nó có xạ hương, trên người nó có xạ hương..."
Ta ôm Kim Nguyên Bảo lên, trước khi rời đi nhìn Tống Nghiễn Tu một cái: "Ta thật hối hận vì đã cứu ngươi."
Ánh mắt hắn đột nhiên lạnh xuống.
Ta ôm Kim Nguyên Bảo ngồi suốt đêm, ngày hôm sau tìm một chỗ cỏ hoa tốt để chôn nó. Trong mưa phùn, ta ngồi trên đất khóc rất lâu, nhưng không còn chú chó nhỏ nào dầm mưa đến l.i.ế.m chân ta nữa.
Vì bị dầm mưa, ta bệnh nặng, sốt đến mê man, mơ rất nhiều giấc mơ. Trong mộng lại trở về ngôi chùa đầy m.á.u đó, ta đã cứu Tống Nghiễn Tu trở về.
Trong mộng, tỷ tỷ vẫn thích Tam vương gia, Tống Nghiễn Tu nói tên của hắn chính là Tống Nghiễn Tu.
Sau đó, không lâu sau khi tỷ tỷ gả cho Tam vương gia, Tống Nghiễn Tu liền cưới ta. Đêm tân hôn, hắn thẳng thắn nói không thích ta. Buồn cười là trong mộng ta ngốc nghếch nghĩ rằng chỉ cần đối tốt với hắn là đủ.
Cho đến khi ta nghe được cuộc trò chuyện của hắn với thuộc hạ, mới biết hắn thích tỷ tỷ.
"Chủ tử đã thích đại tiểu thư nhà họ Liễu, vậy sao không cướp về?"
"Nàng không thích ta, cướp về thì có ích gì."
"Chủ tử..."
Thật là giấc mơ không tốt, sao cứ phải mơ thấy Tống Nghiễn Tu nhỉ?