Có Duyên Ắt Sẽ Gặp Gỡ - Chương 8:
Cập nhật lúc: 2024-06-24 20:33:57
Lượt xem: 2,002
Đã ba ngày sau khi bệnh khỏi, ta ngồi trước bàn, nhiều lần cầm bút muốn viết thư báo cho Thẩm Thức Đàm rằng Kim Nguyên Bảo đã mất, nhưng không viết nổi, chỉ còn nước mắt rơi liên tục, làm ướt tờ giấy.
Lúc đó, ta rất sợ hắn trách ta không chăm sóc tốt Kim Nguyên Bảo, nhưng ta lại rất nhớ hắn.
---
Chuyện lớn thứ hai, vào ngày trước khi Tống Nghiễn Tu và tỷ tỷ thành thân, hắn đã từ hôn.
Khi tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì, cả phủ thượng thư giận dữ và xấu hổ. Đêm đó, hắn xông vào sân của ta, làm đổ cả đĩa bánh hoa lê của ta.
Trước đó vài ngày, ta đã nghe tin Tống Nghiễn Tu và tỷ tỷ bị kẻ địch tấn công trên thuyền, hắn vì bảo vệ tỷ tỷ mà rơi xuống hồ, hôn mê một ngày.
Tỉnh lại, hắn tự nhốt mình trong phòng suốt ba ngày, không gặp ai. Sau đó, hắn xuất hiện và từ hôn với nhà họ Liễu.
Khi ta gặp hắn, vết thương của hắn có lẽ chưa lành hẳn, trông hắn gầy đi nhiều, mặt cũng không còn chút máu. Nghe tiếng cửa mở, ta quay đầu liền thấy hắn đứng dưới cây mai.
Hắn từng bước tiến đến gần, ta lập tức cảm thấy không ổn, muốn mở miệng bảo hắn đi ra, nhưng hắn đã đứng trước mặt ta. Đôi mắt đỏ hoe của hắn khóa chặt vào khuôn mặt ta, dường như trong đó có tia nước không dễ thấy.
Giọng nói của hắn khàn khàn hơn cả ngày đầu gặp hắn, hắn nói:
"Ương Ương..."
Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn gọi ta là Ương Ương, cái tên vốn dĩ được hắn gọi ra lại có chút tình ý. Ta cảm thấy không thoải mái, liền bảo hắn gọi ta là Liễu cô nương thì hơn. Hắn lại đột nhiên ôm ta vào lòng, lực mạnh đến mức như muốn hòa tan ta vào thân thể hắn.
Trong lúc ta cố vùng vẫy, không may làm rơi đĩa bánh hoa lê vừa làm xong. Tiếng vỡ kéo hắn trở lại chút lý trí. Ta ghét bỏ đẩy hắn ra, sau đó giơ tay tát hắn một cái thật mạnh.
"Chát" một tiếng, gió nổi lên.
Mặt hắn hơi nghiêng, bên trái trắng bệch ngay lập tức ửng đỏ. Ta lạnh lùng nhìn hắn, cúi xuống nhặt những mảnh bánh hoa lê vỡ.
Ta chưa bao giờ nói với ai lý do ta thích làm bánh ngọt. Từ sau khi mẫu thân mất, ta bắt đầu học làm bánh ngọt. Cuộc sống quá khổ, đây là chút ngọt ngào duy nhất của ta.
Nhưng hắn luôn như vậy, luôn phá hủy những thứ ta có, dù trong hiện thực hay trong mơ, luôn như vậy.
Hắn cúi xuống, hoàn toàn mất đi vẻ lạnh lùng, nắm lấy cổ tay ta, xin lỗi: "Ương Ương, xin lỗi, xin lỗi..."
Ta giật tay ra, không để ý đến hắn. Hắn có rất nhiều lỗi với ta, cũng không thiếu một chuyện này.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-duyen-at-se-gap-go/chuong-8.html.]
Đêm hôm đó, Tống Nghiên Tu đứng trong sân đã lâu, ta không thể đuổi hắn đi, nên đành để mặc hắn, mang đồ về phủ Thượng Thư.
Từ đó, Tống Nghiên Tu bắt đầu thường xuyên tìm đến ta, có khi ngồi yên lặng nhìn ta trong sân, có khi tìm ta nói chuyện, nhưng ta không để ý đến hắn.
Đối với hành vi không màng đến suy nghĩ của ta, cố tình xuất hiện trước mắt ta, ta sinh lòng chán ghét nhưng lại không thể làm gì được, chỉ có thể cố gắng lờ đi, coi như hắn không tồn tại.
Gió thu quét qua lá rụng, hoa trong sân cũng đã tàn hết, hôm đó ta làm một đĩa bánh đặt trên bàn cạnh cửa sổ, rồi tiện tay cầm cuốn sách chưa đọc xong lên xem, gần như mỗi trang đều có chú thích của Thẩm Thức Đàm, ta đọc kỹ từng chữ một.
Chữ của hắn rất đẹp, cứng cáp mạnh mẽ, ta thường nghĩ, nếu hắn là một người bình thường, nhất định có thể trở thành vị tiên sinh tốt nhất.
Khi Tống Nghiên Tu bước vào, ta vừa lật xong cuốn sách này, hắn cầm trong tay một cái hộp, mở ra nói là tặng ta, ta liếc nhìn, là một cây trâm hoa mai rất tinh xảo.
"Ta không thích."
Ta đứng dậy định đặt sách lại kệ, nhưng bị hắn giữ lại, ép ta ngồi xuống, hắn cúi người nhìn ta, ánh mắt dịu dàng như nước, giọng nói ấm áp: "Ương Ương, ta nhớ nàng rất thích hoa mai."
"Ta không phải không thích hoa mai, mà là không thích cây trâm hoa mai ngươi tặng."
Nghe vậy hắn không giận, chỉ không cho phép ta phản kháng mà lấy cây trâm gỗ trên đầu ta xuống, tùy tiện ném vào một góc, rồi cài cây trâm tinh xảo vào tóc ta.
Thật ra hành vi của hắn hiện giờ ta cũng có thể đoán được đôi phần, chỉ là không thể hiểu, nên lấy cây trâm hoa mai trên tóc ném xuống đất, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt kiềm nén của hắn:
"Tống Nghiên Tu, tại sao?"
Tại sao lại làm những việc này?
Hắn cúi người nhặt cây trâm đặt lên bàn, cười nhẹ: "Nếu Ương Ương không thích, ngày mai ta mua một cây khác."
"Chỉ cần là ngươi tặng, ta đều không thích."
Yên lặng một lúc, hắn đột nhiên có chút không kìm chế được mà cúi người ôm lấy ta, buộc ngừng giãy giụa, giọng khàn khàn nói bên tai ta:
"Nhưng phải làm sao đây? Ta rất thích, ta rất thích Ương Ương."
Người này lòng dạ thâm sâu, sự yêu thích đột ngột này chỉ khiến ta cảm thấy đáng sợ.
Ta không nói gì, hắn lại được đằng chân lân đằng đầu muốn hôn ta, khi hơi thở hắn đột ngột tiến sát, ta nghiêng đầu, má bị môi hắn lướt qua, ta liền cảm thấy buồn nôn.
Cằm bị hắn bất ngờ nắm chặt, hắn ghé sát, "Ương Ương, không phải nàng nói thích ta sao? Nàng nói nàng thích ta…"