Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô Gái Ba Phút Nhiệt Tình - 11.

Cập nhật lúc: 2024-10-05 10:36:07
Lượt xem: 165

Chỉ cần đứng ở đó thôi, đã vô cùng nổi bật.

 

Tôi giơ tay chào cậu ấy: “Giang Xuyên.”

 

Cậu ấy nhìn tôi, đôi mắt khẽ d.a.o động, nhưng chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Lộ Tử Cầm.”

 

“Cậu đứng đây một mình làm gì?”

 

Giang Xuyên im lặng vài giây.

 

“Phạt đứng.”

 

Tôi nói với mẹ rằng để bà đi mua sắm một mình, rồi cầm tiền lì xì dẫn Giang Xuyên vào KFC bên cạnh, gọi một phần gà xô gia đình.

 

Cậu ấy không mang theo tiền cũng không có điện thoại, vì trời lạnh nên mũi bị đông đỏ, sắc mặt tái nhợt.

 

Giang Xuyên nói, cậu ấy vốn đi theo mẹ mua đồ, kết quả làm mẹ không vui, nên bị tịch thu điện thoại và tiền.

 

“Bà ấy bắt tôi đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ về lỗi lầm trong hai tiếng, đợi bà ấy mua sắm xong sẽ quay lại đón tôi.”

 

“Có lỗi thì xin lỗi, sửa đổi là được rồi, phạt đứng là kiểu gì? Ngược đãi sao?”

 

Tôi không nhịn được nói thẳng, nhìn vẻ mặt của Giang Xuyên, lại cảm thấy quan hệ chúng tôi chưa thân đến mức đó, vội vàng xin lỗi,

 

“............... Xin lỗi, tôi không có ý xúc phạm mẹ cậu.”

 

“Không sao.”

 

Giang Xuyên ôm chặt ly trà sữa nóng, hơi cúi đầu, hơi nóng trong tiệm KFC phả lên, khiến khuôn mặt cậu ấy dần dần hồng hào hơn.

 

Trên cầu trượt cạnh đó, mấy đứa nhỏ đang chạy nhảy nô đùa, làm không khí vui tươi của ngày Tết càng thêm náo nhiệt.

 

Có lẽ chính là trong không khí như vậy, mà Giang Xuyên đã mở lòng với tôi — một người mà cậu ấy ghét cay ghét đắng.

 

Cậu ấy nói, gia giáo nhà cậu ấy rất hà khắc, từ nhỏ đã như vậy.

 

Tuy rằng nhà rất khá giả, nhưng chưa từng được chiều chuộng, thậm chí chỉ cần không xuất sắc ở một phương diện nào đó, sẽ bị phạt đứng hoặc bị đối xử lạnh lùng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-gai-ba-phut-nhiet-tinh/11.html.]

“Ba tôi ngoài việc kiếm tiền ra thì không bận tâm gì đến chuyện trong nhà; mẹ tôi chẳng cần lo gì cả, chỉ cần quản mỗi việc dạy dỗ tôi.”

 

Cậu ấy nói, “Họ phân chia rõ ràng, cũng cho tôi điều kiện vật chất tốt nhất. Nếu tôi không đạt được mục tiêu mà họ mong muốn, thì đúng là có lỗi với họ.”

 

Tôi nghe mà á khẩu:

 

“Sao lại gọi là có lỗi với họ? Chẳng lẽ cậu đứng nhất khối vẫn không đủ, nhất định phải đạt điểm tuyệt đối hết mới là không có lỗi với họ sao?

 

Điểm cao thấp vốn dĩ cũng lên xuống thất thường, ba mẹ cậu nghĩ cậu là con người hay là trí tuệ nhân tạo chứ?”

 

Ngồi trước mặt tôi là Giang Xuyên, cậu ấy còn chưa tròn mười bảy tuổi, nhưng đã phải chịu đựng quá nhiều cảm xúc tiêu cực và sự đối xử không bình thường.

 

Cậu ấy không ăn được mấy, cả phần gà xô gia đình hầu như tôi ăn hết.

 

Tôi lại ngồi với cậu ấy rất lâu, đợi đến khi gần hết hai tiếng, mới tiễn cậu ấy trở lại chỗ cũ.

 

Đang định chuồn đi để tránh bị mẹ cậu ấy bắt gặp, Giang Xuyên bỗng gọi tôi từ phía sau: “Lộ Tử Cầm.”

 

Tôi quay đầu nhìn cậu ấy.

 

Mái tóc lòa xòa bay lên theo gió lạnh, đôi mắt cậu ấy giống như mặt hồ mùa đông, đóng băng, nhưng rồi lại bị dòng cảm xúc cuộn trào phía dưới làm vỡ tan.

 

Cậu ấy nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi không hề............... ghét cậu.”

 

 

Khai giảng xong, chúng tôi bước vào giai đoạn ôn tập cuối cùng.

 

Vì là lớp thí nghiệm nên áp lực còn nặng nề hơn các lớp thường ba phần.

 

Tôi vất vả lắm mới tìm được cơ hội gặp Tiểu Hồ một lần.

 

Cô ấy nắm lấy tay tôi, mắt lấp lánh như sao: “Lộ Lộ, cậu thi thử lần năm đứng hạng ba toàn khối! Tớ nhìn thấy ảnh rồi!”

 

“Cũng tạm thôi.” Tôi chẳng khiêm tốn chút nào, “Mục tiêu của tớ là vượt qua Giang Xuyên, trở thành hạng nhất toàn khối.”

 

Tiểu Hồ không nhịn được hỏi: “Cậu ấy vẫn ghét cậu lắm sao? Làm bạn cùng lớp cả một học kỳ rồi, chuyện hiểu lầm lần trước chắc cũng giải quyết xong rồi chứ?”

 

Cô ấy nhắc đến chuyện này, tôi lại nhớ đến hôm đó ở cửa trung tâm thương mại vào kỳ nghỉ đông.

 

Loading...